Chỉ có ra tay với loại đầu gỗ như Lăng Tuyệt, nàng ta mới có thể giấu mình hoàn hảo. Theo kế hoạch ban đầu, nàng ta định từng bước chinh phục các nam tu có tu vi khác nhau.
Giờ thì hay rồi!
Nàng ta mới bắt đầu chinh phục người đầu tiên.
Đã vô duyên vô cớ dẫn tới một đám đại lão này.
Trước mặt những người này, nếu nàng ta còn dám dùng chút thủ đoạn ngụy trang kia, chẳng phải tự tìm đường chết sao?
"Thú vị thật. Trông Lâm Hoan Hoan có vẻ chẳng sao cả. Vậy mà nàng ta cứ phải làm ầm ĩ lên như vậy. Rốt cuộc là vì cái gì?" Diệp Vũ cười hì hì hỏi.
Sắc mặt Lăng Tuyệt cũng biến đổi.
Đúng vậy!
Rốt cuộc là vì cái gì!
Nếu không phải tiểu sư muội ám chỉ, sao hắn lại đi trộm Cửu Thiên Huyền Sâm, sao lại có chuyện ngày hôm nay!
Dù Lăng Tuyệt có thích Lâm Hoan Hoan đến đâu, giờ phút này, ánh mắt hắn ta nhìn đối phương cũng không khỏi mang theo một tia dò xét.
Trong ánh mắt nghi ngờ của mọi người.
Lâm Hoan Hoan lộ ra vẻ bất an, chớp chớp mắt, ngây thơ vô tội như không hiểu chuyện đời: "Ta... Ta thật sự không sao sao? Ta... Ta không biết mà. Ta còn chưa hiểu rõ về tu luyện, ta cứ tưởng mình gặp vấn đề khi tu luyện, sợ hãi nên mới đi tìm đại sư huynh. Đại sư huynh nói, kinh mạch của ta có vấn đề lớn, cần phải tìm thiên tài địa bảo ngay lập tức... Ta... ta cũng không biết sẽ thành ra thế này mà."
Vẻ mặt Lâm Hoan Hoan bất lực nhìn Lăng Tuyệt: "Đại sư huynh, huynh, sao huynh lại lừa muội?"
Đồng tử Lăng Tuyệt co rút lại, nhìn Lâm Hoan Hoan với ánh mắt khó tin.
Nàng ta... nàng ta đang làm cái gì vậy?
Đến nước này rồi, nàng ta còn muốn đẩy hết tội lỗi lên người mình!
"Ta biết vì sao đại sư huynh lại nói dối!" Bạch Du đứng ra, giận dữ nhìn Lăng Tuyệt: "Hắn ta chỉ muốn thừa cơ chiếm tiện nghi của tiểu sư muội!"
Lâm Hoan Hoan rưng rưng: "Chuyện... chuyện này sao có thể, đại sư huynh không phải người như vậy!"
Bạch Du tức giận: "Sao lại không! Hắn ta ức hiếp muội thế nào, bao nhiêu người đã thấy rồi. Hắn ta chỉ thấy muội ngây thơ nên dùng lời ngon tiếng ngọt để lừa gạt muội thôi."
Thanh TiêuKiếm Tôn lạnh lùng nhìn Lăng Tuyệt: "Lăng Tuyệt, ta dạy dỗ con bao nhiêu năm, con báo đáp ta như vậy sao?"
Thanh Tiêu Kiếm Tôn quay sang nói với mọi người: "Đồ đệ Lăng Tuyệt của ta, trước lừa gạt Hoan Hoan, sau lại trộm Cửu Thiên Huyền Sâm, phẩm hạnh đê tiện! Xử trí hắn ta thế nào, tùy các vị quyết định."
Thanh Tiêu Kiếm Tôn quyết đoán, dứt khoát từ bỏ Lăng Tuyệt.
Lăng Tuyệt ban đầu còn có chút hoảng hốt.
Nhưng khi bị chỉ trích như vậy, đáy mắt hắn ta không khỏi lóe lên một tia giận dữ, giọng nói cũng trở nên the thé: "Lâm Hoan Hoan, ngươi thật sự cho rằng có thể dễ dàng thoát thân như vậy sao?"
Hắn ta nhìn thẳng về phía Diệp Vũ: "Ngươi không tò mò sao, vì sao ta biết trong dược viên có Huyền Sâm?"
Diệp Vũ lộ ra vẻ mặt đầy hứng thú.
Tốt, tốt, tốt.
Cô chỉ khẽ khơi mào một chút, tình tiết liền tiến vào màn chó cắn chó.
Đối với câu hỏi của Lăng Tuyệt, cô thật sự rất tò mò.
"Vì sao?" Diệp Vũ nể mặt hỏi.
Lăng Tuyệt giờ cũng không còn gì để che giấu, hắn ta lạnh lùng nói: "Ta nói thật cho ngươi biết. Lâm Hoan Hoan này, nàng ta có năng lực dò tìm bảo vật! Trước đây, ta muốn bảo kiếm của Tiêu Hoành là vì Lâm Hoan Hoan nói cho ta biết, trong kiếm có ẩn chứa bí mật! Lần này cũng vậy, chính Lâm Hoan Hoan nói với ta, khí tức dược viên của ngươi không tầm thường, hơn nữa ôn hòa trung tính, e rằng có dược liệu chữa thương cực phẩm!"
"Nàng ta nhắc ta dược viên của ngươi có thuốc trị thương, chớp mắt nàng ta đã trọng thương. Rõ ràng là dẫn ta đi con đường này!"
"Chuyện này, dù ta có sai! Thì Lâm Hoan Hoan cũng chẳng tốt đẹp gì hơn!"