Diệp Vũ đưa tay, nhẹ nhàng nâng cằm hắn: "Cứ từ từ đợi, rồi sẽ đến lượt ngươi."
Ánh mắt Thanh Huyền khẽ dao động, hắn khẽ cười, nhanh chóng chỉnh trang lại: "Chỉ mong chủ nhân đừng quên ta."
"Sẽ không quên, sẽ không quên." Diệp Vũ liếc nhìn ba người ở lại, nói: "Hỏa Minh, tối nay vẫn là ngươi đến đây."
Tối qua song tu với Hỏa Minh hiệu quả không tệ, Diệp Vũ cảm thấy có thể thừa thắng xông lên.
Thanh Huyền là đang chờ Cửu Thiên Huyền Sâm.
Còn Hồ Cửu Linh…
Tuy rằng hắn ở lại, nhưng lại không chủ động yêu cầu.
Tuy rằng mấy người này đều là lô đỉnh của cô, nhưng mọi việc nên xuất phát từ sự tự nguyện.
Nếu bọn họ không chủ động, Diệp Vũ cũng không định cưỡng cầu.
Vẻ mặt Hỏa Minh phức tạp liếc nhìn Diệp Vũ, khẽ đáp lời.
"Được rồi, mọi người tự kiểm tra tài nguyên của mình, tranh thủ thời gian tu luyện đi." Diệp Vũ nói: "Phải cố gắng tu luyện cho ta!"
Mấy người đồng thanh đáp ứng.
Khi Thanh Huyền rời đi, còn liếc nhìn Diệp Vũ với ánh mắt đầy mong đợi.
Diệp Vũ coi như không thấy.
Rời khỏi phòng Diệp Vũ.
Thanh Huyền thu lại vẻ mị hoặc trên mặt, cả người trở nên lạnh lùng.
Hỏa Minh liếc nhìn hắn: "Ngươi hà tất phải như vậy?"
Thanh Huyền kiêu ngạo như thế, giờ lại hết lần này đến lần khác chủ động cầu xin Diệp Vũ song tu, khiến Hỏa Minh cảm thấy khó hiểu.
Mặt Thanh Huyền không chút biểu cảm nói: "Kẻ từ trên mây rơi xuống địa ngục, khát vọng trỗi dậy luôn mãnh liệt hơn người!"
Trước kia.
Hắn chẳng thấy chút hy vọng nào.
Vậy nên.
Hắn chọn cách sống buông thả.
Nhưng giờ đây.
Diệp Vũ đã phát tín hiệu, đương nhiên hắn phải liều mạng nắm lấy cơ hội!
"Ngươi có thâm thù huyết hải của ngươi. Còn ta, ta cam tâm làm một kẻ vô dụng mãi sao?" Thanh Huyền bình tĩnh nói.
Vẻ mặt Hỏa Minh nghiêm lại, chậm rãi nói: "Lần này, Diệp Vũ quả thật có chút thay đổi. Có lẽ, chúng ta thực sự có một tia hy vọng."
"Có lẽ vậy." Thanh Huyền không phủ nhận, xoay người rời đi.
Giờ chẳng ai biết Diệp Vũ có thể duy trì được bao lâu.
Nhưng.
Chỉ cần còn một tia hy vọng.
Dù hy vọng đó mong manh đến đâu, hắn cũng sẽ dốc toàn lực nắm giữ!
Dù phải từ bỏ tôn nghiêm!
Dù phải thay đổi đến mức không còn là chính mình!
Hắn cũng tuyệt không lùi bước!
Hắn, nhất định phải trở nên mạnh mẽ!
Hỏa Minh nhìn bóng lưng Thanh Huyền, khẽ thở dài.
Hồ Cửu Linh nhìn người này, lại nhìn người kia, rồi tò mò hỏi: "Song tu... có đau không?"
Thân thể Hỏa Minh nhất thời cứng đờ.
"Đau lắm sao?" Hồ Cửu Linh có chút khổ não, "Ta hơi sợ đau."
Hỏa Minh ngập ngừng một lát, nói: "Không đau."
Mắt Hồ Cửu Linh lập tức sáng lên: "Vậy... thoải mái không?"
Hỏa Minh có chút không đỡ nổi câu hỏi này, vành tai không hiểu sao hơi ửng đỏ, hồi lâu sau mới nói: "Thoải... thoải mái."
Hồ Cửu Linh lập tức vui vẻ: "Vậy thì, đợi vết thương của Hỏa Minh ca ca khỏi hẳn, ta sẽ đi thưa với chủ nhân về chuyện song tu."
Nếu không đau, hắn sẽ không sợ gì nữa.
Hồ Cửu Linh nói chuyện, thẳng thắn đến đáng sợ. Hỏa Minh nhất thời không biết nên đáp lời thế nào, Hồ Cửu Linh đã có được đáp án mình muốn, tung tăng nhảy nhót rời đi.
Vệt đỏ trên tai Hỏa Minh không hiểu sao vẫn chưa tan.
Buổi tối... Diệp Vũ vẫn chọn hắn.
Vì sao lại như vậy?
Cô đối với hắn, có phải có gì đó khác biệt so với những người khác?
Trước khi song tu vào buổi tối.
Hỏa Minh nghiêm túc hỏi vấn đề này: "Chủ nhân vì sao vẫn chọn ta?"
Diệp Vũ nghiêm trang đáp: "Trong năm người các ngươi, ta thích nhất là ngươi, không chọn ngươi thì chọn ai?"
Hỏa Minh nghe vậy, tâm tình nhất thời phức tạp.
Chưa kịp hắn nghiền ngẫm, Diệp Vũ đã giục hắn triệu hồi thần hồn.
Theo lệ thường, sau khi thần hồn dung hợp, Hỏa Minh trở về phòng.
Hôm sau.
Khi hắn bước ra ngoài.
Liền thấy Thanh Huyền đứng trước cửa động phủ, cười với Diệp Vũ đầy vẻ ôn nhu.
Diệp Vũ còn khẳng định chắc nịch: "Trong năm người các ngươi, ta thích nhất chính là ngươi! Tạm thời không chọn ngươi, là để chờ đợi thời cơ tốt hơn."
Hỏa Minh: "..."