Mộc Phương Nhan vừa đến sân, đã thấy một nha hoàn hoảng hốt chạy ra ngoài: “Không xong rồi, ŧıểυ vương gia nóng lên cả người, mau mời thái y!”
Thái y vừa mới nghỉ chân, ghế còn chưa kịp ấm chỗ, lại phải vội vã đi xem tình hình của ŧıểυ quận vương.
Vinh vương phi ngồi ở thượng vị, vừa xoa nước mắt vừa không dám vào xem nhi tử. Quản gia cúi người nói: “Vương phi, người đã dẫn đến.”
Lúc này Vinh vương phi mới ngẩng đầu, liếc nhìn Mộc Phương Nhan đang đứng ở cửa: “Mau cho nàng vào!”
Rõ ràng vương phi đang rất sốt ruột, Mộc Phương Nhan chậm rãi bước đến trước mặt bà, hành lễ theo quy củ, Vinh vương phi vội nói: “Miễn lễ đi, mộc ŧıểυ nương tử, ta chỉ hỏi ngươi, có cách nào làm con ta tỉnh lại không? Chỉ cần ngươi làm được, ta nhất định hậu tạ.”
Mộc Phương Nhan không lập tức đáp ứng, mà uyển chuyển hỏi: “Không biết, ta có thể gặp ŧıểυ quận vương một lần không?”
Vinh vương phi nào dám từ chối, lập tức ra hiệu cho thị nữ, Thải Lan liền dẫn Mộc Phương Nhan vào trong.
Ngay từ lúc Mộc Phương Nhan bước vào, Thải Lan đã âm thầm quan sát nàng.
Đây là thói quen mà nàng ta đã nuôi dưỡng lâu nay, bất kể nữ nhân nào xuất hiện bên cạnh ŧıểυ quận vương, nàng ta đều phải đánh giá kỹ lưỡng. Gặp người không bằng mình thì vui mừng khinh thường, ngoài mặt vẫn nhiệt tình; gặp người đẹp hơn thì ghen ghét, nhưng vẫn tươi cười tiếp đón, chỉ là trong lòng luôn muốn tránh xa đối phương.
Nữ nhân trước mắt dáng người yểu điệu, giữa mày toát lên khí chất lạnh lùng, khác hẳn những ŧıểυ thư nũng nịu trong thành Trường An.
Nàng ta nghĩ, ŧıểυ quận vương chắc chắn sẽ không thích kiểu nữ nhân này.
Mộc Phương Nhan đến mép giường, thấy Tống Đạo Tuyển mặt đỏ tai hồng, rõ ràng phát sốt.
Thái y bắt mạch, sắc mặt có phần kỳ lạ. Ông bảo mấy thị nữ ra ngoài bớt, rồi vén chăn lên xem, lập tức lộ vẻ ngượng ngùng.
Nghĩ ngợi một lúc, ông gọi một ma ma lớn tuổi vào thì thầm vài câu, ma ma kinh ngạc, sắc mặt cũng trở nên khó coi. Vội vàng ra ngoài, ghé tai Vinh vương phi thì thầm mấy câu.
Vinh vương phi sửng sốt, thì ra nhi tử của bà...
“Thái y nói sao?”
Ma ma hạ giọng: “Ý thái y là, tìm một nha đầu, giúp ŧıểυ vương gia tiết hỏa là được.”
Vinh vương phi ngẩn người, vậy chọn ai cho hợp?
Trong phủ không thiếu nha hoàn, nhưng nhất thời biết chọn ai bây giờ?
Bà vốn không phải mẫu thân thích nhúng tay vào chuyện phòng the của nhi tử, chưa từng nghĩ sẽ chọn thông phòng cho con. Giờ chuyện này bất ngờ đến trước mặt, nhất thời thật sự không biết nên xử trí thế nào.
Đang do dự, Thải Lan bước ra, lập tức quỳ xuống trước mặt bà: “Nương nương, nô tỳ nguyện ý hầu hạ ŧıểυ vương gia.”
Đây đúng là cơ hội tốt, nếu không thuận thế leo lên, sau này khó mà ở lại bên cạnh ŧıểυ vương gia.
Vinh vương phi cũng không vội đồng ý, ngược lại ánh mắt sâu xa nhìn thị nữ trước mặt.
Nữ tử này tóc vấn cao, ngực nở nang, dung mạo xinh đẹp, luận về hầu hạ nam nhân thì đúng là có ngoại hình.
Nhưng bà hiểu rõ nhi tử mình, Tống Đạo Tuyển vốn không có hứng thú với nha đầu này, chính bà từng ám chỉ mấy lần, nhưng Tống Đạo Tuyển đều từ chối.
Giờ xảy ra chuyện thế này, nếu ép đưa người vào phòng hắn, cũng không biết sau khi tỉnh lại hắn sẽ nghĩ gì.
Nhưng lúc này chẳng còn lựa chọn, cùng lắm sau này Tống Đạo Tuyển không thích thì cho nha đầu này ít tiền, tìm nơi gả đi.
Đang nghĩ ngợi, Mộc Phương Nhan đi ra, ngăn lại: “Vương phi không thể, đây không phải cứu ŧıểυ quận vương, mà là hại hắn!”