Trời đã về chiều, hoàng hôn sắp tắt, Tử La buồn bã, kim chỉ trong tay cũng đâm mấy lần vào tay.
Mộc Phương Nhan thấy vậy không đành lòng, khuyên nàng đừng làm:
“Ngươi nếu không tập trung, chi bằng ra ngoài xem thử, biết đâu lại có tin tức tốt.”
Tử La thấy ŧıểυ thư nhà mình bình tĩnh như vậy, cũng muốn tin lời nàng, nhưng đến giờ vẫn chẳng có tin gì, chắc cũng chẳng hy vọng gì tốt lành.
Đang nghĩ ngợi thì Mộc Tử Nham lon ton chạy vào, hưng phấn gọi:
“A tỷ, tin tốt, tin tốt lớn!”
Giọng nói non nớt của cậu khiến mắt Tử La sáng lên, lập tức hỏi:
“ŧıểυ lang quân, chẳng lẽ ŧıểυ quận vương bị thương rồi?”
Mộc Tử Nham ngẩn ra nhìn Tử La, lắc đầu:
“Không phải đâu, là a gia gửi thư, nói mấy ngày nữa sẽ tới Trường An.”
Tử La cười gượng, nhìn về phía ŧıểυ nương tử nhà mình.
Mộc Tử Nham hoang mang hỏi:
“Tử La tỷ tỷ, ngươi không vui sao?”
Tử La lắc đầu:
“Vui chứ, tất nhiên là vui rồi. Lão gia trở về, nô tỳ đương nhiên mừng lắm.”
Nhưng lão gia trở lại, ŧıểυ nương tử lại sắp bị đuổi khỏi Trường An, nàng thở dài, thật sự lo cho ŧıểυ thư.
Cùng nàng lo lắng còn có Định thúc, ông cũng vừa đặt cược năm mươi lượng bạc.
Dù đã chuẩn bị tâm lý mất trắng, nhưng đó là cả gia sản, nghĩ tới lại càng đau lòng.
Đang ngồi ở hành lang thở dài thì gã sai vặt mồ hôi nhễ nhại chạy tới:
“Thắng rồi!”
“Thắng gì?”
“Đánh cuộc thắng rồi!”
Định thúc bật dậy:
“Thật không?”
“Thật trăm phần trăm, vừa mới trong cung truyền ra tin, ŧıểυ quận vương bị vỡ đầu, hiện giờ hôn mê bất tỉnh, cả thành đang đi tìm thái y cứu mạng.”
Định thúc vui mừng muốn nhảy cẫng, cố gắng lắm mới kìm lại:
“Đúng là tin tốt trời ban, mau mau đi báo cho ŧıểυ nương tử, chúng ta phát tài rồi!”
Định thúc cẩn thận tính toán, năm mươi lượng đặt cược, một ăn hai mươi, tức là một ngàn lượng, bằng bao năm tiền công của ông.
Còn ŧıểυ nương tử, lời tận sáu ngàn lượng.
Định thúc hớn hở báo tin cho Mộc Phương Nhan, nàng thì bình tĩnh hơn nhiều, chỉ bảo ông kể rõ trong cung rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Gã sai vặt gãi đầu:
“Ta cũng không rõ lắm, chỉ nghe nói Hoàng hậu muốn ŧıểυ quận vương cưới chất nữ của mình, ai ngờ ŧıểυ quận vương không chịu, làm Đới nương tử tức giận. Đới nương tử nổi giận, tại chỗ cầm bình hoa đập đầu hắn, đánh ngất luôn, giờ cả Trường An thái y đều bị triệu vào cung cứu hắn.”
Mộc Phương Nhan không nói gì, Tử La thì lại rất vui:
“Đáng đời, ai bảo hắn không tin nương tử nhà ta, còn định đuổi nương tử ra khỏi Trường An, xem như gặp báo ứng!”
Định thúc cũng thấy ŧıểυ quận vương thật đáng đời.
Mộc Phương Nhan cười:
“Định thúc, tiền cược ở Vinh Vương phủ, ngươi đợi người tỉnh lại rồi hãy đến lấy, trước đó tuyệt đối đừng đòi.”
Định thúc nghe vậy hơi lo:
“ŧıểυ nương tử, chẳng lẽ hắn sẽ không tỉnh lại luôn?”
Người ta chết rồi mà mình tới đòi tiền, đúng là thiếu đạo đức.
Mộc Phương Nhan bấm tay tính toán, lắc đầu:
“Không đến nỗi, chỉ hơi phiền thôi. Ngươi cứ đi thu hết tiền thắng cược về cho ta, nhớ kín đáo một chút, đừng để ai chú ý.”
Định thúc hiểu ý cười, dẫn người thẳng tới sòng bạc lấy tiền.
Mộc Phương Nhan lại nhìn về phía hoàng cung, trầm ngâm suy nghĩ.
Quẻ này, đúng là quái dị thật.