Nữ Thiên Sư Thành Trường An

Chương 20: Tiền đặt cược

Trước Sau

break

Mộc Phương Nhan không gặp được Triệu Sanh, cảm thấy hôm nay chắc cũng chẳng gặp được, nên quay về nhà.

Trèo tường vào phủ, nàng lập tức tìm đến Định thúc, giao cho ông ba trăm lượng bạc.

Định thúc kinh ngạc nhìn nàng: “ŧıểυ nương tử, sao ngươi lại có nhiều bạc như vậy?”

Số tiền này đủ mua cả căn nhà nhỏ trong thành Trường An. Mộc Phương Nhan chỉ cười nhẹ: “Chuyện này không quan trọng, quan trọng là, Định thúc lát nữa đi sòng bạc, nếu nghe thấy có người đánh cuộc Mộc gia ŧıểυ nương tử và Hoa Sơn quận vương ai thắng, thì hãy đặt hết ba trăm lượng này vào ta.”

Định thúc nghe thế càng thêm kinh ngạc: “Này là chuyện gì vậy?”

Mộc Phương Nhan kể lại mọi chuyện cho ông nghe, Định thúc nghe xong trợn mắt há mồm: “ŧıểυ nương tử, gan người cũng lớn thật, chờ tướng quân tới Trường An mà biết chuyện này, chắc chắn sẽ trách mắng người.”

Mộc Phương Nhan chẳng để tâm: “Ta sẽ lấy nửa số tiền thắng được đưa cho a gia. Hắn đang cần tiền, thấy bạc chắc chắn sẽ hết giận.”

Định thúc bất đắc dĩ lắc đầu, lại hỏi: “ŧıểυ nương tử, ŧıểυ quận vương ba ngày nữa thật sự gặp tai hoạ đổ máu sao?”

Mộc Phương Nhan không do dự gật đầu: “Chắc chắn, hơn nữa tai hoạ này không nhỏ đâu, không dễ bình ổn.”

Định thúc từng chứng kiến ŧıểυ nương tử bắt quỷ, cũng tin vào khả năng đoán mệnh của nàng, nên càng thêm tin tưởng.

Nghĩ vậy, về phòng gọi thê tử, lấy năm mươi lượng bạc cùng nhau đi đặt cược cho ŧıểυ nương tử thắng.

Tới sòng bạc, phát hiện tin tức ở Trường An quả thật lan nhanh, chuyện đánh cuộc giữa ŧıểυ nương tử và quận vương chỉ mới xảy ra một canh giờ trước, mà giờ khắp các sòng bạc lớn nhỏ đều đã mở cược.

Định thúc chọn nhà cái lớn nhất, phát hiện đặt cho Mộc ŧıểυ nương tử thắng là một ăn hai mươi, còn ŧıểυ quận vương chỉ một ăn năm, đủ thấy đa số không tin Mộc Phương Nhan sẽ thắng.

Là người Mộc gia, ông tất nhiên phải ủng hộ ŧıểυ nương tử nhà mình.

Chuyện đánh cuộc nhanh chóng truyền đi, Triệu Sanh cũng nghe được.

Hắn đã nhiều ngày trực ban ở nha môn, lại tránh công chúa nên mấy ngày chưa về nhà.

Giờ nghe tin này, đúng lúc được nghỉ, liền vội vã tới gặp Tống Đạo Tuyển.

Vừa vào cửa đã thấy hắn dựa trên giường ăn nho, Triệu Sanh bất đắc dĩ:  
“Ngươi làm gì vậy? Sao lại gây chuyện với Phương Nhan như thế?”

Tống Đạo Tuyển liếc hắn: “Biểu huynh, ta chẳng phải vì giúp ngươi sao, ngươi khen ngược, cuối cùng lại đổ hết lên đầu ta.”

Triệu Sanh sững lại, khí thế yếu đi.

Chuyện này hắn vừa nghe đã biết Tống Đạo Tuyển làm là vì sao.

Hắn thở dài: “Hôn ước chuyện ta đã có chủ ý, ngươi sao cứ phải xen vào, tự dưng mang tiếng xấu.”

Tống Đạo Tuyển cười: “Huynh trưởng tốt của ta, chuyện khác ngươi thông minh, sao riêng chuyện nữ nhân lại hồ đồ như vậy. Mộc gia đã tới Trường An, hôn sự của các ngươi sớm muộn cũng thành. Nếu ngươi không muốn cưới nàng, giờ nên dứt khoát cắt đứt, tuyệt tình với Mộc gia mới phải. Chẳng lẽ, ngươi định đến ngày đại hôn mới bỏ trốn, nói với nàng là trong lòng ngươi đã có người khác?”

Triệu Sanh trầm mặc, không phản bác được.

Tống Đạo Tuyển lại nói thêm: “Nói thật, Nhạc Bình công chúa tính tình như vậy, thích thì sẽ chẳng bao giờ buông tay. Nàng coi trọng ngươi, muốn ngươi làm phò mã, nếu ngươi không tự tay chấm dứt hôn ước với Mộc gia, chờ nàng ra tay, Mộc gia ŧıểυ nương tử càng không yên ổn.”

“Không, Nhạc Bình không phải người như vậy.”

Tống Đạo Tuyển cười nhạt lắc đầu: “Nàng chưa chắc, nhưng mẫu phi của nàng thì nhất định là.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc