Tống Đạo Tuyển nghe vậy, ngạo nghễ cười: “Không dễ vậy đâu.”
Hắn bước từng bước xuống bậc thang, mỉa mai nhìn nàng: “Mộc ŧıểυ nương tử tính toán hay thật, nếu thắng thì được ta vạn kim, thua thì chỉ cần không giả thần giả quỷ nữa. Với ngươi thì chẳng mất gì, còn bổn vương thì mất vàng thật bạc trắng. Bổn vương trông có ngu như vậy để ngươi lừa sao?”
Mộc Phương Nhan gật đầu, vẫn không thấy khó chịu: “Cũng đúng, vậy Vương gia muốn đặt cược gì?”
Tống Đạo Tuyển nhìn quanh đám đông: “Hôm nay chư vị đều làm chứng, ta và Mộc gia ŧıểυ nương tử đánh cuộc, nếu nàng nói đúng, ba ngày sau ta thua nàng một ngàn lượng hoàng kim. Nếu nàng nói sai, nàng phải rời khỏi Trường An, cả đời không được đặt chân vào thành này. Ai vi phạm, sẽ bị đối phương dắt đi dạo phố cho thiên hạ xem, để răn đe.”
Vừa dứt lời, mọi người xôn xao bàn tán.
Có người kinh ngạc: “ŧıểυ vương gia này ra tay độc quá, chẳng qua là một ŧıểυ nương tử, có cần làm thế không?”
Người khác nói: “Ngươi biết gì, vị ŧıểυ vương gia này đừng nhìn bề ngoài cao quý, mạo đẹp như Phan An, nhưng tâm địa lại nhỏ như kim châm. Ai đắc tội với hắn đều không có kết cục tốt, bị đuổi khỏi Trường An còn là nhẹ.”
Mộc Phương Nhan nhìn nam nhân trước mặt, cứ thấy như hắn cố tình nhằm vào mình.
Hắn biết thân phận của nàng từ lúc nào?
Lại vì sao muốn đuổi nàng khỏi Trường An?
Chẳng lẽ chỉ vì chuyện vừa rồi khiến hắn tức giận?
Nếu vậy thì đúng là ŧıểυ nam nhân lòng dạ hẹp hòi.
Mộc Phương Nhan trầm mặc không nói, Tống Đạo Tuyển tiến lên một bước, từ trên cao nhìn xuống, khiến nàng cảm thấy áp lực: “Sao nào, ŧıểυ nương tử không dám đánh cuộc?”
Hắn tới gần quá, Mộc Phương Nhan cảm thấy giữa hai người có chút ái muội, không khỏi lùi lại hai bước, tuy có hơi yếu thế nhưng cảm giác ngột ngạt cũng biến mất.
Nàng mới nói: “Đã vậy thì, xin chư vị làm chứng, không biết các hạ là vị Vương gia nào, để đến lúc đó ta còn biết đường tới lấy vàng cược.”
Lời này như thể nàng chắc chắn mình sẽ thắng!
Tống Đạo Tuyển hừ lạnh:
“Bổn vương đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, Hoa Sơn quận vương Tống Đạo Tuyển. ŧıểυ nương tử, ta sẽ chờ ngươi tới thực hiện đánh cuộc.”
Náo nhiệt tan đi, Tống Đạo Tuyển trở về phòng, quạt phe phẩy không ngừng, uống hai chén trà mà vẫn thấy lửa giận chưa nguôi: “Hay cho một đệ tử chân truyền của Tử Vân chân nhân, Mộc gia ŧıểυ nương tử này đúng là to gan, dám nói bổn vương có tai hoạ đổ máu. Cả Trường An này, ai dám động tới bổn vương?”
A Tầm nhớ tới đêm đó nhìn thấy nàng bắt quỷ, trong lòng không khỏi run lên: “Vương gia, hay là thôi vụ đánh cuộc này đi?”
Tống Đạo Tuyển liếc hắn: “Sao, ngươi nghĩ bổn vương sẽ thua?”
A Tầm vội vàng lắc đầu, lanh lợi nói: “Sao dám nghĩ vậy, chỉ là cảm thấy ngàn lượng vàng cũng không phải nhỏ. Dù ngài là Hoàng kim vương Trường An, nhưng tiền này cũng không phải nhặt ngoài đường, nàng chỉ nói bừa hai câu đã đòi ngài từng ấy bạc, thật là tham lam.”
Tống Đạo Tuyển lại không cho là đúng, chỉ cần lần này khiến nàng thua, có thể ép nàng vĩnh viễn rời khỏi Trường An.
Cửa thành Trường An còn không vào được, càng đừng mơ gả cho Triệu Sanh, như vậy chẳng phải một mũi tên trúng hai đích.