Bùi thị thấy thái độ thản nhiên của con gái, vừa cảm thấy may mắn lại vừa đau đầu.
Đứa con gái này của bà năm lên bốn tuổi từng mắc một trận bệnh nặng, đi một vòng quỷ môn quan, cuối cùng tuy sống sót nhưng lão thái gia lại cảm thấy hồn phách nàng không ổn, bèn mang nàng vào đạo quán, nuôi lớn trên núi.
Khó khăn lắm mới trở về bên cạnh mình, thế mà lại không hề thông tỏ đạo lý đối nhân xử thế trên đời. Bùi thị có lòng muốn nói cho nàng biết, thời buổi bây giờ tuy đã khoan dung hơn với nữ tử, nhưng riêng chuyện danh tiết thì vẫn là miệng lưỡi thế gian đáng sợ, có thể đổi trắng thay đen.
Thấy đôi mắt trong veo sạch sẽ của con gái, Bùi thị thở dài một tiếng, lời đến bên miệng lại nuốt trở về, thật sự không nỡ để con gái sớm tiếp xúc với những ô uế của thế gian này, chỉ nói với nàng: “Hôm qua con đã mệt mỏi cả đêm, hôm nay đừng ra ngoài nữa, ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, ở lại với mẫu thân đi.”
Mộc Phương Nhan nói: “Hôm nay con muốn đến Tĩnh An Tư một chuyến, hỏi thăm chuyện về bộ hài cốt kia. Sớm ngày làm rõ việc này, chúng ta cũng có thể sớm ngày an tâm ở lại đây, không phải sao?”
Bùi thị nào chịu: “Chuyện như vậy, cứ kêu gia nhân trong nhà đi hỏi thăm là được, con tự mình chạy đi làm gì! Trường An thành bây giờ không giống Trạch Châu đâu, con cũng là ŧıểυ thư nhà quan, sao có thể suốt ngày lang thang bên ngoài được.”
“Nhưng mà....”
“Không nhưng nhị gì hết, đi lấy kim chỉ lại đây, ngồi nói chuyện với ta, làm chút việc thêu thùa.”
Mộc Phương Nhan vừa nghe phải làm đồ may vá, lập tức hai chân mềm nhũn, ngón tay run rẩy.
Trước kia nàng từng xem người ta thêu thùa trên TV, cảm thấy vừa đẹp vừa đáng yêu, cũng muốn thử một phen.
Chỉ là vẫn luôn ở trong đạo quán, không có người dạy nàng những thứ này.
Đến khi trở lại nhà mẹ đẻ, Bùi thị có lòng dạy bảo, Mộc Phương Nhan nghe bà nói những cách đi kim luồn chỉ phức tạp, khó khăn lắm mới thêu một con thỏ thành một mớ chỉ rối, liền vô cùng chắc chắn rằng mình không có thiên phú về phương diện này, sống chết cũng không chịu thêu nữa.
Nhưng Bùi thị đã quyết tâm, muốn nàng phải học cho tốt nữ công, cả ngày bắt nàng làm đồ thêu thùa.
Mộc Phương Nhan luôn tìm cách trốn tránh. Lần này nàng định từ chối, nhưng Bùi thị vừa trừng mắt một cái, Mộc Phương Nhan lập tức nuốt lời lại, không dám phản kháng.
Lúc này, Bùi thị vừa mới tức giận, nếu mình còn chọc giận bà, làm bà sinh bệnh thì chính là đại bất hiếu.
Mộc Phương Nhan nhìn Tử La với ánh mắt cầu cứu, Tử La chỉ biết cười thầm, ŧıểυ thư nhà này đến quỷ còn không sợ, thế mà lại sợ việc may vá, nói ra ai mà tin?
***
Triệu Sanh xác nhận Nhạc Bình không sao rồi mới đứng dậy rời đi.
Ai ngờ vừa đến cửa, Nhạc Bình đã tỉnh lại. Nàng ta gọi Triệu Sanh: “Triệu lang cứ thế không muốn ở chung một phòng với ta sao? Hay là Nhạc Bình mặt mày xấu xí, khiến ngươi nhìn mà sợ hãi?”
Nàng ta nũng nịu nằm trên giường, mày liễu nhíu lại, đôi mắt ẩn chứa tình ý, long lanh ánh nước, ai thấy cũng phải đau lòng.
Mỹ nhân luôn khiến người ta yêu mến, mà mỹ nhân đau lòng lại càng khiến người ta thương tiếc.
Triệu Sanh tức khắc không bước đi nổi, quay đầu lại nói: “Công chúa nếu không còn gì đáng ngại, vi thần cũng nên trở về. Nam nữ đơn thân ở chung một phòng, dù sao cũng không tốt cho danh tiết của công chúa.”
Nhạc Bình thấy hắn thật sự muốn đi, cũng bất chấp vết thương trên chân, vội vàng muốn xuống giường.
Triệu Sanh vừa thấy, vội vàng chạy tới đỡ lấy nàng. “Công chúa, người vừa mới bôi thuốc, đừng để bị thương thêm ở chân.”
Nhạc Bình thuận thế ngã vào lòng hắn ta, ngẩng đầu, yếu đuối đáng thương nhìn hắn ta: “Triệu lang, ngươi thật sự nỡ bỏ ta sao?”
Triệu Sanh tự nhiên là không nỡ, nhưng hắn ta đã có hôn ước, bây giờ như vậy đã là cực kỳ không nên, tuyệt đối không thể sai một bước mà hại người hại mình.
Vì thế hắn ta đè nén sự rung động trong lòng, đỡ nàng về giường, “Công chúa, trong nhà còn có việc, vi thần phải trở về.”
Hắn ta vừa đi, vυ" nuôi bên cạnh công chúa lập tức đi vào.
Thấy công chúa đang rũ mắt buồn bã trên giường, bà ta ghé sát vào tai nàng nói mấy câu.
Nhạc Bình vừa nghe, nỗi u sầu trong lòng tức khắc tan biến: “Lời này là thật sao?"