Bùi thị đang ngồi trong phòng thêu thùa, Định thúc ở ngoài cửa do dự hồi lâu, chần chừ không quyết.
Mộc Tử Nham tuổi còn nhỏ nhưng rất lanh lợi, ôm quả cầu đá, chân ngắn chạy đến trước mặt hắn, kéo kéo vạt áo Định thúc: "Định thúc, ngài sao không vào?"
Định thúc từ ái xoa đầu cậu, cho cậu hai viên mơ đường: "ŧıểυ lang cứ đi chơi trước đi, Định thúc lát nữa vào."
Mộc Tử Nham còn muốn nói gì đó, ŧıểυ nhi tử của Định thúc đã nhanh chóng tới, dẫn cậu ra ngoài chơi.
Định thúc hít sâu một hơi, mới khẽ thăm hỏi: "Phu nhân, ngài có ở trong phòng không?"
Bùi thị nghe vậy, buông thêu thùa trong tay xuống rồi đi ra.
"Định thúc, có việc gì sao?"
Định thúc thở dài một tiếng, từ trong lòng lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho Bùi thị.
Bùi thị vừa thấy tấm thiệp màu son này, chẳng phải là thiệp dán trước cổng phủ mình sao?
Bà nghĩ, hôm nay mình bảo Định thúc đến Định Quốc Công phủ bái kiến, chẳng lẽ không gặp được ai sao?
Định thúc khẽ cắn môi, nói: "Định Quốc Công ra ngoài công cán, không ở Trường An thành. Lão thái thái đi miếu dâng hương lễ Phật, cũng không có ở. Ninh Quốc Công phu nhân tiến cung bái kiến Hoàng Hậu nương nương rồi..."
Ông nói một tràng, Bùi thị ngắt lời ông: "Ngươi đừng vòng vo nữa, chẳng phải là Định Quốc Công phủ không thích chúng ta sao?"
Định thúc thở dài, có chút ấm ức, trên mặt vẫn cố gắng giữ vẻ điềm tĩnh: "ŧıểυ nhân làm theo lời ngài dặn, đến Định Quốc Công phủ, nhưng người gác cổng vừa nghe nói ta là người Mộc gia, chưa nói hai lời đã đuổi ta ra ngoài. Còn mở miệng trào phúng, nói..."
"Nói gì?"
"Nói Mộc gia dạy dỗ ra nữ nhi như vậy, sao còn dám tới cửa!"
Bùi thị nghe xong lời này, ngực đau nhói, sắc mặt khó coi vô cùng: "Lời này từ đâu mà ra?"
Định thúc nói: "Ta cũng nghi hoặc, trên đường trở về nghe được có người đồn bậy, khắp nơi đều truyền chuyện ŧıểυ thư bắt quỷ, hiện giờ cả Trường An thành đều biết, nói ŧıểυ thư Mộc gia học nghề của mấy bà đồng, lại còn tự mình ở nhà bắt quỷ, thật sự là làm nhục gia phong."
Bùi thị dù tính tình tốt đến đâu, nghe xong những lời nhục mạ nữ nhi như vậy, cũng nổi trận lôi đình: "Toàn là nói bậy, Phương Nhan nhà ta rõ ràng học Đạo gia chi thuật, đó là đạo thống mà thánh nhân coi trọng, sao lại thành mấy bà đồng trong miệng bọn họ. Là ai, ai vu hại nữ nhi ta như vậy?"
Định thúc lắc đầu: "Vẫn chưa biết, chỉ là hiện giờ lời đồn nổi lên khắp nơi, chúng ta làm việc không cẩn thận để người ta bắt được nhược điểm, vậy phải làm sao đây?"
Bùi thị trầm mặc suy nghĩ một lát, liền tỉnh ngộ.
Bọn họ vừa đến Trường An, không oán không thù với ai, cũng chưa từng đắc tội ai, có ai lại nhằm vào nhà bọn họ, còn làm ầm ĩ đến mức mọi người đều biết?
Thủ đoạn này, rõ ràng là muốn hủy hoại thanh danh của Mộc Phương Nhan.
"Chỉ sợ là có người không muốn kết thân với nhà ta, nên mới gây ra chuyện ngu xuẩn này. Cũng phải, Triệu gia hắn hiện giờ là hoàng thân quốc thích, đương nhiên coi thường Mộc gia chúng ta."
Bùi thị nhất thời tức giận đến choáng váng đầu, một ma ma bên cạnh vội vàng đỡ lấy bà, Mộc Phương Nhan từ trong phòng bước ra, thấy mẫu thân tức giận đến hôn mê, vội vàng đỡ bà về phòng ngồi xuống.
Nàng bắt mạch cho mẫu thân, xác định bà tức giận công tâm, vội lấy ra thuốc viên tự chế, cho mẫu thân uống mấy viên.
Thấy sắc mặt Bùi thị đã dịu đi, Mộc Phương Nhan mới hỏi đã xảy ra chuyện gì.
Định thúc đem những gì mình tìm hiểu được, kể lại tỉ mỉ một lần.
Mộc Phương Nhan nghe xong, lại không hề để tâm: "Chẳng qua chỉ là chút lời đồn đãi hư hư thực thực, mẫu thân hà tất để trong lòng. Ta cùng Triệu thế tử thư từ qua lại nhiều năm, hắn chắc chắn không phải là người nông cạn vô tri như vậy. Hôn ước của nhà ta, cũng không dễ dàng bị hủy bỏ như vậy đâu."