Vật cứng như lửa nóng vuốt ve hoa huy*t ẩm ướt, người phụ nữ dưới thân hệt như một đóa hồng kiều diễm ướt át, người đàn ông nhấc chân Nghiêm Vi lên, nhắm ngay hoa huy*t tiến công thần tốc.
"Ưm, đau quá, a." hoa huy*t của Nghiêm Vi quá hẹp, khó khăn lắm mới đâm quy đầu vào được, lực đa͙σ chặt chẽ khiến người đàn ông không ngừng thở dốc, Nghiêm Vi đau phát khóc: "Huhu, đây không phải mộng xuân sao, sao lại đau như vậy, tác giả ŧıểυ thuyết toàn gạt người, sướиɠ cái rắm ý."
Nghiêm Vi vừa khóc vừa mắng, sau đó liền bị người đàn ông hôn lên cái miệng nhỏ không ngừng lải nhải của mình, đầu ngón tay thon dài của người đàn ông đè lên âm hạch, hoa huy*t vốn đang co chặt hơi buông ra, người đàn ông nhân cơ hội này đâm vào toàn bộ, Nghiêm Vi khẽ nức nở, bởi vì tiếng khóc của cô đã bị người đàn ông hôn thành từng mảnh nhỏ rồi.
Cảm giác đau đớn khi phá thân nhanh chóng lan ra, người đàn ông không hề có thêm động tác nào thiếu suy nghĩ, mà chờ cho Nghiêm Vi thích ứng với thứ to lớn kia rồi, anh mới từ từ thọc vào rút ra, từ sâu bên trong thân thể bắt đầu có cảm giác, theo tiết tấu chín nông một sâu, thứ khổng lồ của người đàn ông cứ thế ra vào trong hoa huy*t cô, thậm chí còn hơi nảy lên vài cái, Nghiêm Vi cảm nhận được cảm giác ngứa ngáy từ sâu bên trong thân thể, dần dần cũng bắt đầu không thỏa mản.
Nhưng mà, rốt cuộc thì Nghiêm Vi cũng đang bị bỏ thuốc, thể lực không chống đỡ nổi, vật cứng rắn của người đàn ông quá lớn, chưa làm được trăm cái, Nghiêm Vi đã mệt rã rời, ghé vào trước ngực người đàn ông, lúc bò lên còn không quên dùng tay nắm lấy đầu v* anh để trả thù, kéo rồi lại kéo.
Người đàn ông vốn đang xem kịch làm sao mà chịu được, bị châm ngòi quá lâu, côn th*t đã sớm nóng bỏng cứng rắn, anh nắm quyền chủ động trong tay, gác chân Nghiêm Vi lên vai, bàn tay to vuốt ve mông cô.
côn th*t ngâm mình trong chỗ ấm áp ở sâu trong hoa huy*t, người đàn ông cúi người xuống, hôn lên môi cô, Nghiêm Vi vô thức đáp lại, nhưng khi cảm nhận được côn th*t đang cắm trong hoa huy*t lại cứng lên một lần nữa, cô có một loại xúc động muốn bỏ chạy.
"sướиɠ không?" Người đàn ông buông Nghiêm Vi ra, chỉ bạc nối liền đôi môi của hai người, sau đó đứt quãng, trông sắc tình mà lại dâm mĩ, cô hơi xấu hổ, cúi đầu không nhìn anh.
"Tôi chỉ mới chạm vào một chút như vậy, em lại ướt đẫm rồi, còn nói khó chịu, kẻ lừa đảo." Người đàn ông bế Nghiêm Vi lên, vật cứng rắn lại lần nữa cọ xát với hoa huy*t, Nghiêm Vi sợ bị ngã nên ôm lấy cổ anh, còn chưa kịp nói gì đã bị anh chặn miệng lại: "Là em dán đến trước, đêm nay còn dài, chúng ta còn có thể làm rất nhiều lần."
"Sẽ hỏng mất." Nghiêm Vi kêu lên một tiếng, vật cứng rắn của người đàn ông lại cắm vào.
"A a a." Nghiêm Vi cắn môi dưới, cảm giác tê dại và căng đầy truyền đến từ hoa huy*t, người đàn ông càng thêm không kiêng nể gì mà xoa bóp mông cô, hệt như mông cô là món đồ chơi mà anh rất thích vậy, Nghiêm Vi hờn giận bĩu môi, sau đó cắn lên vai anh.