Hoa An quan sát chung quanh, nhìn căn nhỏ một tầng thấp bé, cũ kỹ, lại nhìn Nguyên Triều tay chân lấm lem, nhem nhuốc bùn đất, không nhịn được mà đau lòng. Không ngờ hắn đã phải trải qua những ngày sống khổ như vậy.
Cô chạy đến, ôm chầm lấy hắn, nước
mắt rơi như mưa, cô không chê hắn bẩn, không chê hắn nghèo, chỉ cần được ở bên
hắn, cô sẵn sàng chấp nhận tất cả.
“Nguyên Triều! Em rất nhớ anh. Em
đã tìm anh rất lâu.”
“Hoa An. Anh…anh…….” Nguyên Triều
lúng túng ôm Hoa An vào lòng, lại không biết nên nói sao cho phải.
Đột nhiên, ngoài cửa vang lên tiếng
bước chân, hắn ngẩng đầu lên, thấy thân ảnh Tâm Tâm và Trí Nhân xuất hiện ở
cổng, trái tim hắn bỗng nhiên giật thót, vội vàng đẩy Hoa An ra.
Hoa An nước mắt đầm đìa, không hiểu
ra sao, ngẩng mặt lên nhìn Nguyên Triều:
“Anh Nguyên Triều…” Sau đó, cô cũng
nghe thấy tiếng bước chân, liền quay đầu lại nhìn, phát hiện Trí Nhân và Tâm
Tâm đang song song đi tới, cô theo bản năng nép sát vào gần Nguyên Triều hơn,
hai tay giữ chặt vạt áo trước ngực hắn, nhìn Trí Nhân nói:
“Trí Nhân, tôi…tôi sẽ không rời xa
Nguyên Triều nữa. Tôi sẽ không đi theo anh. Dù sao anh cũng không giữ lời hứa,
bây giờ Nguyên Triều đã phá sản, chẳng có lý do gì để tôi phải ở bên anh.”
Trí Nhân hiện lên một mạt cười
nhạt, như vậy mới thật đúng ý hắn. Cô tốt nhất là làm tên Nguyên Triều này
không có thời gian để cản trở hắn và Tâm Tâm. Nếu có thể thì hai người hãy cưới
càng sớm càng tốt.
Tâm Tâm nhìn Nguyên Triều và Hoa An
ôm nhau trong sân, cuối cùng cũng hiểu tại sao tên Trí Nhân bên cạnh này cứ một
hai phải kéo cô đi qua đây bằng được. Tâm Tâm thật muốn vỗ tay khen Trí Nhân.
Làm tốt lắm! Cô cần một kích thích để Nguyên Triều nhận ra tình cảm của hắn.
Hoa An thực là một kích thích tốt.
Tâm Tâm liếc Trí Nhân một cái, tình
cờ hắn cũng quay mặt qua nhìn cô, ánh mắt hai người giao hội, khóe môi hắn hơi
cong cong lên, khuôn mặt điểm trai bừng sáng.
Trong một giây phút, Tâm Tâm bỗng
nhiên cảm thấy nụ cười của hắn hơi quen mắt, cô giống như đã thấy ở một người
nào đó từ rất lâu trước kia, nhưng không thể nào nhớ ra nổi.
Cô lắc lắc đầu, không nhớ ra được,
chứng tỏ không quan trọng.
Hai người tiếp tục sóng bước đến
gần Nguyên Triều và Hoa An.
Hoa An lập tức càng ôm Nguyên Triều
chặt hơn, không muốn bị tách ra.
Cô càng ôm chặt Nguyên Triều càng
sợ. Tâm Tâm đang nhìn, hắn không muốn bị Tâm Tâm hiểu lầm. Mà hiểu lầm cái gì?
Vốn dĩ Hoa An chính là bạn gái hắn! Điều này không phải Tâm Tâm không biết.
Trái tim hắn tự dưng hẫng một nhịp, nhìn qua Tâm Tâm, thấy cô vẫn một bộ dáng
bình thản, khuôn mặt còn cười cười, nhìn hắn gật gật đầu, giống như đang…vui
mừng thay hắn. Cô mừng vì hắn ở bên Hoa An sao?
Hắn bỗng thấy thất vọng ghê gớm,
biểu tình trên mặt đã trở nên cứng đờ.
Trí Nhân ở bên cạnh Tâm Tâm lại
sung sướng khi người gặp họa, cười ngâm ngâm nhìn hai người một lúc, sau đó
chậc chậc hai tiếng, nói:
“Nhìn hai người thật xứng đôi.”
Tâm Tâm ở bên cạnh cũng gật đầu,
mỉm cười phụ họa: “Đúng vậy! Hoa An, cô không biết, thời gian vừa qua, nhờ nhớ
đến cô mà anh Nguyên Triều mới có thể vượt qua được giai đoạn khó khăn nhất.
Bây giờ cô đã đến đây, anh ấy hẳn rất vui mừng.”
Hoa An nghe vậy liền cười vui vẻ,
ngẩng mặt lên nhìn Nguyên Triều:
“Có đúng không?”
Nguyên Triều ngơ ngơ ngác ngác,
không hiểu nổi cảm giác nặng trĩu trong lòng mình lúc này là gì, hắn máy móc
trả lời:
“Đ…đúng vậy!”
Hoa An lại ôm chầm lấy Nguyên
Triều, vui vẻ hạnh phúc nói: “Nguyên Triều, gặp lại anh em cũng rất vui.”
Tâm Tâm quay ra nhìn Trí Nhân, thấy
hắn một bộ dáng đạt được mục đích, vui vẻ thưởng thức vẻ lúng ta lúng túng của
Nguyên Triều khi bị Hoa An ôm chầm lấy. Đúng là không nên chọc vào người đàn
ông này! Hắn luôn biết cách làm người khác khó xử. Cô kéo tay hắn, giả vờ như
không hiểu biểu tình sung sướng trên mặt hắn là gì, diễn kịch diễn cho trọn bộ
nói:
“Anh cũng nên buông tay Hoa An đi,
để cô ấy trở lại bên anh Nguyên Triều, đừng cố ràng buộc cô ấy ở bên anh nữa.
Cô ấy không yêu anh, anh cũng nên nhận rõ sự thật đi. Chia rẽ hai người yêu
nhau như vậy thật không tốt.”
Nguyên Triều ở bên kia nghe cô nói
để Hoa An ở bên hắn, chỉ cảm thấy trái tim chính mình muốn nứt ra, càng không
biết phải làm sao.
Trí Nhân quay ra nhìn Tâm Tâm, nhẹ
nhàng sủng nịnh vuốt tóc cô một cái, nói: “Anh nghe em.”
Tâm Tâm vội vàng né ra, tránh bàn
tay hắn chạm vào người mình, tỏ vẻ giống như không hiểu được sự thâm tình trong
mắt hắn, lại quay ra nói với Nguyên Triều:
“Anh Nguyên Triều, hôm nay em không
qua nhà anh ăn cơm nữa. Anh và Hoa An ôn chuyện đi. Em về đây.”
Nguyên Triều nghe vậy liền hoảng hốt, hắn vội vàng đẩy Hoa An ra. Trong một khoảnh khắc khi cô bảo đi về, hắn như có cảm giác cô sẽ rời xa hắn mãi mãi, theo bản năng vội vàng chạy qua, kéo tay cô lại: