Nguyên Triều ngồi đối diện nghe vậy liền cười khểnh, châm chọc nói: “Anh nói thật hay, giống như là đã giúp người ta làm một việc lớn lắm vậy. Nếu không phải do anh, sao công ty nhà Tâm Tâm lại rơi vào tình cảnh này.”
Trí Nhân trừng Nguyên Triều một
cái, cũng khiêu khích: “Anh nói cứ như thể việc này không liên quan gì đến anh
vậy. Đều không phải là Hoa An của anh làm sao?”
Chưa bao giờ Nguyên Triều lại cảm
thấy hai tiếng Hoa An trở lên đặc biệt chói tai như vậy. Hắn khẽ thảng thốt
nhìn về phía Tâm Tâm, sợ cô giận, vội vàng giải thích: “Tâm Tâm, việc này trước
khi Hoa An làm anh thực sự không biết gì. Chỉ sau khi tin tức lộ ra trên truyền
thông, Hoa An mới nói cho anh biết.”
Tâm Tâm gật đầu với hắn một cái, tỏ
vẻ cô đã biết, sau đó quay ra nhìn Trí Nhân, ánh mắt phức tạp, giọng điệu xa
cách: “Thực ra anh cũng không cần phải làm vậy…”
Trí Nhân nghe giọng điệu xa cách
của cô, trái tim không khỏi trùng xuống: “Đây là việc anh cần phải làm, là do
anh làm sai trước, anh cần chuộc lỗi. Tâm Tâm, anh thực sự biết sai rồi, em có
thể tha thứ cho anh được không?”
Tâm Tâm im lặng một hồi lâu.
Nguyên Triều ngồi ở bên cạnh lại
không nhịn được, nói chen vào: “Cứ làm sai rồi xin lỗi mà xong chuyện thì trên
đời đã chẳng có hai từ hối hận.”
Trí Nhân rất bất mãn với kẻ thứ ba
cứ ở bên cạnh chọc ngoáy, hắn híp mắt nhìn Nguyên Triều đầy nguy hiểm, phun ra
mấy chữ: “Nguyên Triều, mấy hôm nay Hoa An đều nói với tôi là rất nhớ anh. Anh
có định đi thăm cô ấy không?”
Trái tim Nguyên Triều thót lên một
cái, hắn trộm liếc nhìn Tâm Tâm ở bên cạnh. Thấy cô không có phản ứng gì mới âm
thầm thở phào một hơi. Bây giờ, hắn thực sự không muốn ai ở trước mặt Tâm Tâm
mà nhắc đến tên Hoa An. Hắn cũng không biết hắn bị làm sao nữa, rõ ràng là hắn
thích Hoa An, ai cũng biết. Nhưng bây giờ, hắn lại lo lắng, sợ Tâm Tâm bởi vì
thế mà xa cách hắn.
Tâm Tâm ngồi ở phía đối diện, nghĩ
nghĩ một lúc, sau đó ngẩng đầu lên, nói với Trí Nhân:
“Trí Nhân, dù sao anh cũng đã bù
đắp cho thời trang Tâm, nên chuyện trước kia chúng ta cứ bỏ qua đi. Anh đã làm
đến thế cũng đủ rồi. Tôi cũng đã không còn trách anh nữa.”
Trí Nhân nghe Tâm Tâm nói vậy,
không khỏi vui mừng: “Thật sao? Tâm Tâm, cám ơn em. Nhưng anh thấy vẫn chưa đủ,
anh sẽ giúp thời trang Tâm phát triển hơn nữa.”
Nguyên Triều ngồi bên cạnh tự dưng
lại cảm thấy hụt hẫng, hắn bây giờ chỉ là một kẻ buôn rau, thực sự không thể
cạnh tranh được với Trí Nhân, không thể giúp được Tâm Tâm phát triển công ty
thời trang Tâm.
Tâm Tâm lại lắc đầu: “Trí Nhân,
thực sự không cần. Anh đã làm như vậy là đủ rồi. Tôi cũng không còn giận anh
nữa. Chuyện giữa hai chúng ta coi như đã giải quyết xong. Anh có thể an tâm trở
về.”
Niềm vui vừa dâng lên một chút lại
bị đổ sập xuống trong lòng Trí Nhân, cô ấy nói chuyện giữa hai người bọn đã
xong? Sao lại xong? Cái gì xong? Bọn họ thậm chí còn chưa bắt đầu! Chẳng nhẽ,
với cô ấy, chuyện giữa hai người bọn họ, chỉ có công ty thời trang Tâm sao?
Hắn im lặng không nói gì, chỉ dùng
ánh mắt phức tạp nhìn Tâm Tâm. Hắn biết, nếu bây giờ hắn nói gì, có lẽ sẽ chỉ
nhận được một câu trả lời mà hắn không mong muốn.
Nguyên Triều ở bên cạnh lại vui như
mở cờ trong bụng: “Anh không nghe rõ sao? Tâm Tâm đã nói là mọi chuyện xong
rồi, anh có thể trở về đi.”
Trí Nhân lúc này hận chết tên chọc
gậy bánh xe ngồi đối diện kia, nhưng ở trước mặt Tâm Tâm, hắn không tiện phát
tác, chỉ đành nói:
“Tâm Tâm, anh đã mua căn nhà vườn
bên cạnh nhà em. Mấy ngày tới anh sẽ ở bên đó. Bao giờ em trở về thành phố? Lúc
đó anh có thể tiện đường đưa em về.”
“Anh không quản lý tập đoàn Alpha
sao?” Nguyên Triều nóng nảy hỏi.
Trí Nhân thật phiền chết kẻ vô
duyên cứ tự dưng xen vào nói này, không kiên nhẫn trả lời:
“Tập đoàn Alpha lớn như vậy, mọi
việc đều có nhân viên phụ trách làm, tôi hàng ngày chỉ cần họp online nghe bọn
họ báo cáo là đủ rồi.”
“A…” Nguyên Triều cảm thấy tên Trí
Nhân này thật phiền, tổng giám đốc tập đoàn Alpha, không ở nhà mà hưởng phước,
tự dưng chạy tới vùng ngoại ô nghèo của bọn họ làm gì, thế nhưng hắn cũng không
làm gì được tên này.
Tâm Tâm:…tôi về đây để nghỉ
dưỡng! Có thể đừng thêm phiền cho tôi không.
Cô day day giữa trán, nói: “Tôi
thấy hơi mệt, hai anh về đi, tôi muốn nghỉ ngơi một chút.”
Nói xong, cô cũng mặc kệ hai người
bọn họ, đi vào trong phòng, đóng cửa ngủ.
Để lại Trí Nhân và Nguyên Triều vừa
trừng nhau, vừa hừ lạnh rời đi.
Về đến căn nhà vườn của mình, Trí Nhân lập tức lấy di động ra, gọi cho trợ lý:
“Trong ngày hôm nay, lập tức đưa Hoa An đến
gặp Nguyên Triều.”
Để tên thọc gậy bánh xe kia bận rộn
chăm sóc người yêu, đừng có chạy tới phá đám hắn và Tâm Tâm!
—
Buổi chiều, Nguyên Triều nhìn Hoa An xuất hiện ở trong sân nhà mình, đôi mắt rưng rưng lệ, không hiểu sao lại thấy thật thảng thốt, có chút sợ hãi, lắp bắp hỏi: