“Đúng rồi đó" Mộc Hiểu Lan chậc chậc hai tiếng, "Dùng toàn bộ điểm tích lũy mua tinh thạch đưa qua, chẳng chừa cho mình chút nào, sao tôi lại không có đứa em ngoan như vậy chứ.”
“Cậu muốn thì có ngay thôi." Bạch Cảnh cười hì hì nhìn Mộc Hiểu Lan "Đảm bảo Liên trưởng Vương của bọn tôi sẽ sẵn lòng nộp toàn bộ tiền lương cho cậu.”
Tiền lương của đại đội trưởng tuy không bằng tiểu đội Đao Phong, nhưng trong căn cứ cũng thuộc nhóm lương cao.
Tâm ý của Vương Đông Thăng đối với Mộc Hiểu Lan, mọi người đều thấy rõ, Mộc Hiểu Lan cũng không phải thờ ơ, đáng tiếc vẫn còn thiếu một chút.
“Đồ ăn cũng chẳng bịt nỗi miệng cô." Mộc Hiểu Lan đỏ mặt, phóng một dao qua.
Bạch Cảnh nhìn ánh mắt cảnh cáo của Mộc Hiểu Lan, ngoan ngoãn câm miệng, bắt đầu gặm bánh xốp vị chocolate như một chú chuột hamster.
Không thể trêu, không dám trêu.
“Đúng rồi, cô đến tìm đội trưởng à?”
"Không phải." Bạch Cảnh ném vỏ bánh xốp vào thùng rác, vỗ vỗ tay, "Tôi muốn đi mua chút đồ, cậu có đi không?"
Mộc Hiểu Lan buông khoai tây chiên xuống, tỏ vẻ buồn bực, "Cậu còn thiếu thứ gì à?”
"Tôi có vòng tay không gian mà" Bạch Cảnh đứng lên rót cho mình chén nước, "Nên định mua thêm chút đồ ăn dọc đường, vả lại cũng xem thử có thiết bị điện tử nào không."
Thời gian trong vòng tay không gian luôn dừng lại, thức ăn bỏ vào khi nào thì lúc lấy ra vẫn y nguyên như thế. Hơn nữa ở trên xe cả ngày không có chuyện gì làm, chi bằng chơi game.
“Cô nói đúng, vẫn nên chuẩn bị ít đồ ăn." Mộc Hiểu Lan hăng hái ngồi dậy, cô còn chưa nghĩ đến điều này.
Lúc trước, mỗi khi làm nhiệm vụ đều đem bánh bích quy đóng hộp, tuy không khó ăn nhưng vẫn kém thức ăn nóng hổi. Giờ đã có vòng tay không gian, thế nên phải tốt với mình một chút.
“Đi thôi, để tôi dẫn cô đến căn tin, chú Mao có quan hệ tốt với tôi, để tôi nhờ chú ấy chuẩn bị đồ ăn, rồi chúng ta cùng nhau đóng gói." Mộc Hiểu Lan nhanh chóng chạy vào phòng thay đồ, rồi kéo Bạch Cảnh ra cửa.
Lúc họ đến căn tin bộ đội, vừa vặn là thời gian nghỉ ngơi của đầu bếp, người đầu bếp đầu trọc họ Mao vừa thấy Mộc Hiểu Lan liền trông rất vui vẻ: "Con nhóc này, sao hôm nay lại tới đây?”
"Chú Mao, tin tức của chú nhanh thật đấy" Mộc Hiểu Lan thân thiết chào hỏi đầu bếp Mao." Đây là Bạch Cảnh, đội phó mới nhậm chức của đội chúng tôi."
"Ồ, đây chính là danh nhân của căn cứ chúng ta đấy à." đầu bếp Mao vui vẻ lấy một bọc hạt dưa từ trong tủ ra, cho Mộc Hiểu Lan và Bạch Cảnh mỗi người một nhúm to, rồi lại đi rót hai ly nước nóng, "Hôm nay hai người đến đây là có chuyện gì?"
“Bọn cháu muốn nhờ chú giúp một việc." Tốc độ cắn hạt dưa của Mộc Hiểu Lan, vừa nhìn đã biết là dân chuyên nghiệp, "Cái này cũng không phải nhiệm vụ gì đâu, chỉ là muốn nhờ chú làm ít thức ăn đem theo thôi.”
“Vậy không được, sẽ hỏng mất." Đầu bếp Mao trừng mắt nhìn cô.
“Chú Mao à, chắc chắn không hỏng đâu." Mộc Hiểu Lan khoát tay,"Tiểu Cảnh có đạo cụ không gian, bỏ vào thế nào thì lấy ra thế đó.”
“Ôi trời, thật lợi hại!" Đầu bếp Mao vừa nghe liền ngạc nhiên nói.
Tuy ông từng nghe qua về đạo cụ không gian, nhưng không ngờ tiểu đội Đao Phong lại có.
“Được rồi, các cháu cứ đem nguyên liệu nấu ăn tới đây, chú sẽ nấu cho mấy cháu." Đầu bếp Mao cầm lấy một tờ giấy, ghi chép lại các món ăn Bạch Cảnh cần.
“Được rồi được rồi, mau đi đi, biết ngay là con nhóc này không có chuyện thì chẳng chịu đến đây mà." Đầu bếp Mao mạnh mẽ nhét một túi hạt dưa vào tay Mộc Hiểu Lan, ra vẻ không kiên nhẫn đuổi cô ấy đi.
Mộc Hiểu Lan vừa cắn hạt dưa, vừa trở về, "Con trai của chú Mao từng là một thành viên trong tiểu đội chúng tôi, nhưng đã hy sinh rồi.”