Tóm lại, cũng không chắc có thể đạt được lợi ích gì.
“Cô muốn đi đâu?" Hàn Kiêu nghiêng người hỏi Bạch Cảnh.
Bạch Cảnh do dự một lát: "Đến thành phố Biển.”
Thành phố B nói là hợp tác, nhưng cô không có lòng tin đối với giới hạn đạo đức của nhà họ Nghiêm, đừng để đến lúc đó không lấy được gì tốt mà còn bị bắt giam.
Tuy cũng chưa chắc lấy được cái gì ở thành phố Biển, nhưng dù sao có nhiều thực vật biến dị cũng là chuyện tốt.
Hôm qua, sau khi lấy được tinh thạch của trầu bà biến dị thì cô cũng không dùng được, bởi vì đẳng cấp của nó cao hơn lan điếu biến dị, cho nên cô phải tiếp tục tìm tinh thạch phù hợp cho lan điếu.
Nếu như không có thành phố Biển, thì có thể cô sẽ phải đến Vân Liên Sơn hoặc vườn thực vật ở thành phố H.
Phùng tướng quân nghe Bạch Cảnh nói xong, trong mắt hiện lên vẻ hài lòng, chậm rãi nói: "Tôi cũng tương đối nghiêng về thành phố Biển, chủ yếu có hai chuyện muốn nhờ mọi người làm."
"Một là mua vũ khí trang bị," Phùng tướng quân vui vẻ nói: "Hai là hy vọng các ngươi đem có thể mang nhân viên nghiên cứu Cố Tường Vũ trở về."
“Thành phố Biển chịu thả cậu ấy đi à?" Hàn Kiêu nhíu mày.
Hắn từng gặp Cố Tường Vũ vài lần, đó là một thiên tài chân chính. Mười hai tuổi đã tham gia chương trình đại học dành cho thiếu niên của Trung Quốc, hai mươi hai tuổi đã tốt nghiệp tiến sĩ, từ đó trực tiếp tham gia vào sở nghiên cứu cao cấp nhất của thành phố Biển, phụ trách nghiên cứu về lĩnh vực sinh vật, theo thầy của hắn ta là viện sĩ Phó Ngọc Lương.
“Gần đây, cuộc sống của Phó lão đầu cũng khó khăn lắm......”
Sắc mặt Phùng tướng quân lộ ra chút bất đắc dĩ.
Hiện tại, người quản lý của căn cứ thành phố Biển là Từ Trung Giang, làm việc rất lý trí, là một người có thể vì lợi ích số đông mà hy sinh một số người khác.
Sau khi Phó Ngọc Lương từ chối việc dùng phạm nhân để tiến hành thí nghiệm trên cơ thể người, thì trong mắt Từ Trung Giang, ông ta đã thuộc về loại người chống đối mình.
Trong mắt Phó Ngọc Lương, phạm vi sử dụng phạm nhân thật sự quá lớn, hơn nữa trước tận thế, dù là phạm nhân cũng có quyền tự nguyện ký hiệp nghị đồng ý mới có thể dùng. Nhưng theo ý của Từ Trung Giang rõ ràng là cưỡng chế tiến hành.
Hiện tại Phó Ngọc Lương đã mơ hồ cảm thấy quyền phát ngôn của mình ở sở nghiên cứu đã từng bước bị tước đoạt, nếu không phải thành quả nghiên cứu của ông quá nổi bật thì chỉ sợ ông khó lòng bảo vệ học trò mình.
Phó Ngọc Lương muốn tranh thủ tìm đường đi cho học trò.
Còn về bản thân Phó Ngọc Lương, Từ Trung Giang không thể nào thả ông ấy đi.
“Được, mấy hôm nay các cậu tranh thủ trở về chuẩn bị đi, tuần sau sẽ xuất phát.”
Phùng tướng quân còn phải thương lượng với trung tướng Dịch về chuyện trao đổi vật tư và danh sách nhân viên lên đường.
Trở lại biệt thự, Bạch Cảnh liền lấy ra một tờ giấy trắng, liệt kê kế hoạch tuần sau.
Thành phố Biển cách thành phố C hơn một ngàn km, phải mất ít nhất ba bốn ngày đi xe, chưa nói tới việc dựa theo sắp xếp của nhiệm vụ thì họ phải ở đó thêm mấy tuần.
Bạch Cảnh lưu loát viết mấy trang danh sách vật tư, cất vào trong túi rồi qua phòng kế bên tìm Mộc Hiểu Lan.
Mộc Hiểu Lan đang ngồi trên sô pha ăn đồ ăn vặt, nhìn thấy Bạch Cảnh, liền ném một gói đồ ăn vặt sang: "Cho cậu đấy, của chị Minh Nguyệt cho."
Bạch Cảnh nhận gói bánh xốp vị chocolate, rồi ngồi xuống sô pha: "Chị Minh Nguyệt vừa tới à? Người đâu?”
Mộc Hiểu Lan chỉ lên lầu, vừa nhai khoai tây chiên vừa nói: "Đến tìm Vương Minh Cẩn.”