Lâm Hiên tức giận tới cạn lời nhìn sang Thẩm Hạc Quy: “Nhà họ Thẩm bình thường bạc đãi cô ta sao? Giờ còn nghĩ đến trang sức? Cô ta chưa từng thấy đồ tốt à?”
Thẩm Hạc Quy:…
Anh còn có thể làm sao bây giờ.
Anh không chút che giấu xoa xoa mi tâm ngay tại chỗ: “Để em ấy lấy đi, nếu không làm theo ý em ấy, sau này thế nào tôi cũng không biết được đâu.”
Lâm Huyền:…
Lúc này Lâm Thính Tuyết lên tiếng: “Không sao đâu, Vân Đàn muốn lấy thì cứ để cô ấy lấy đi, bé gái ấy mà, ai chẳng thích mấy thứ này.”
“Cảm ơn chị cả đã thấu hiểu.” Khương Vân Đàn cười tươi đáp lại.
Mặt Lâm Thính Tuyết thoáng hiện vẻ lúng túng, ấm ức nói: “Vân Đàn, tôi nói giúp cô mà cô lại nói chuyện kiểu châm chọc như thế với tôi à? Còn gọi tôi là chị nữa, rõ ràng chúng ta chỉ cách nhau một tuổi.”
Khương Vân Đàn khẽ cười: “Cô cũng biết chỉ cách nhau một tuổi à? Thế mà còn gọi tôi là bé gái? Người không biết lại tưởng cô một đống tuổi rồi ấy.”
Nói xong, cô không để Lâm Thính Tuyết phản ứng lại, kéo tay áo Thẩm Hạc Quy đi thẳng vào trong trung tâm thương mại.
Lâm Thính Tuyết liếc sang Hạ Sơ Tĩnh bên cạnh: “Trước đó không phải cô mắng con nhỏ đó hăng nhất à? Sao giờ không nói gì?”
Hạ Sơ Tĩnh xoa xoa gương mặt vẫn còn đau của mình: “Không phải mấy người cấm tôi nói bừa nữa sao?”
Lâm Thính Tuyết:…
Nghĩ đến tinh hạch của thực vật biến dị trên tầng năm, cô ta nói với Lâm Hiên: “Anh, nếu họ đã dọn dẹp tầng trên rồi, hay chúng ta cũng lên lấy ít quần áo đi. Dù sao về sau còn phải quay về Kinh thị, dọc đường không tiện tìm quần áo, mấy bộ hiện tại cũng không đủ để thay.”
Lâm Hiên suy nghĩ một lúc rồi đồng ý.
Trong tầng một, Thẩm Hạc Quy đang cầm đại đao chém giết đám zombie, Tiết Chiếu và Giang Duật Phong đổi ca, nên Dư Khác cùng Giang Duật Phong cũng vào hỗ trợ.
Nhóm mấy người Thẩm Hạc Quy không hỏi Khương Vân Đàn muốn gì, chỉ để cô tự chọn, dù sao chỗ này cũng khá trống, bọn họ chỉ cần liếc mắt là có thể thấy cô.
Nhìn những món trang sức trong tủ kính, Khương Vân Đàn tìm một chiếc túi lớn ở chỗ quầy thu ngân rồi bắt đầu lấy hết đống trang sức trong tủ bỏ vào, không ngừng lặp đi lặp lại động tác đó.
Chuẩn bị lên lầu, Lâm Thính Tuyết nhìn thấy cảnh này, trên mặt nở nụ cười chế giễu. Quả nhiên, Khương Vân Đàn đúng là đồ ngốc, tới lúc này rồi mà vẫn còn vui vẻ với mấy thứ đồ trang sức kia.
Lần thứ hai họ quay lại siêu thị, cô ta đã thấy nhà kho, bên trong vẫn còn đầy ắp đồ đạc.
Khương Vân Đàn chắc chắn không có không gian, đúng là ngu xuẩn, có bảo bối mà còn không biết. Cô ta nhất định phải sớm đoạt được chiếc vòng huyết ngọc kia.
Sau khi càn quét một lượt, Khương Vân Đàn lại tìm được kho chứa của tiệm vàng, ở bên trong tìm được khá nhiều vàng, cô liền lấy sạch không bỏ sót cục nào.
Khương Vân Đàn vừa nhét đồ vào túi, vừa mở danh bạ, tìm đến Mục Thanh Đường, rồi chuyển khá nhiều trang sức với vàng vào cửa sổ giao dịch giữa hai người.
Cô vừa thu gom, vừa lặp lại hành động đó. Vì vậy, trong túi của cô đầy ắp trang sức, cửa sổ giao dịch giữa hai người lại còn nhiều hơn.
Dư Khác cảm thán: “Em gái đúng là có tài tìm kho hàng thật đấy, tìm phát nào trúng phát đó.”
“Lo mà giết thêm mấy con zombie đi.” Thẩm Hạc Quy vừa nói vừa chém đứt đầu một con zombie, cái đầu lăn tới sát chân Dư Khác.
Dư Khác nhảy dựng lên: “Suýt nữa thì dính vào giày tôi rồi đấy.”
Khi cô đang thu dọn đồ trong tiệm vàng thứ tư, cánh cửa kho sau lưng đột nhiên bị đẩy ra, một con zombie lao về phía cô.