“Đệt!” Dư Khác không nhịn được bật ra một câu chửi thể: “Thế mà còn chưa bị thiêu chết, nếu lúc đó chúng ta bỏ đi luôn, chẳng lẽ sau này nó còn mọc lại được nữa sao?”
Khương Vân Đàn dùng dao rạch phần rễ thân của nó, moi ra một tinh hạch màu xanh lục to bằng hạt đậu phộng, nói: “Giờ chắc là không mọc lại được nữa đâu.”
Cô nhìn chằm chằm tinh hạch màu xanh biếc trong suốt trước mặt, phát hiện nó không có vẻ đục ngầu như viên lần trước, giống như một viên đá quý thiên nhiên hoàn mỹ.
Thẩm Hạc Quy chỉ liếc nhìn một cái rồi nói: “Em giữ lấy đi, chúng ta xuống dưới trước đã.”
Khương Vân Đàn thoáng nhìn anh bằng ánh mắt kỳ lạ. Trong nguyên tác, mỗi khi Thẩm Hạc Quy lấy được tinh hạch hệ Mộc đều sẽ đưa cho Lâm Thính Tuyết.
“Sao thế?” Thẩm Hạc Quy thấy ánh mắt của cô, hỏi một câu.
Khương Vân Đàn nói: “Lâm Thính Tuyết là dị năng giả hệ Mộc, nhìn màu sắc thì chắc đây cũng là tinh hạch hệ Mộc.”
Thẩm Hạc Quy hơi nhíu mày: “Em định đưa cho cô ta?”
Dư Khác nghe vậy thì trợn tròn mắt: “Không phải chứ, em gái à sao đột nhiên em lại đi làm từ thiện thế?”
“Em đưa cho cô ta làm gì? Đầu em bị nước vào mới làm vậy.” Khương Vân Đàn nói xong bèn cất viên tinh hạch vào trong không gian của mình.
Ngay sau đó, cô nhấc chân đi về phía cầu thang: “Đi thôi.”
Nếu còn không đi, ba người kia chắc lại hỏi tiếp mất.
Cô chỉ muốn thăm dò thái độ của họ đối với Lâm Thính Tuyết. Rất rõ ràng, bọn họ không hề xem Lâm Thính Tuyết là người một nhà. Dù sao thì họ vẫn chưa có tình cảm vào sinh ra tử gì cả.
Còn về những thay đổi cô đang làm có ảnh hưởng đến vận mệnh tương lai của nam nữ chính không thì chẳng liên quan gì đến cô. Cô có hệ thống, nhưng không phải đến đây để đi theo kịch bản.
Hơn nữa, cô còn đang đợi tìm cơ hội báo thù cho nguyên chủ đây. Đến lúc đó, có khi nữ chính còn chẳng còn, ai thèm quan tâm đến cặp đôi chính nữa?
Thẩm Hạc Quy cảm thấy cô có gì đó kỳ lạ, nhưng không hỏi nhiều, chỉ cầm đồ rồi đi theo.
Khi họ xuống đến tầng một, phát hiện Lâm Huyền và những người khác đã đợi sẵn bên cạnh xe.
Cô gái mặt búp bê và mấy người đi cùng cũng đứng cạnh chiếc xe của họ, tay xách theo một túi đồ.
Lâm Hiên bước tới hỏi: “Các cậu không sao chứ? Thấy các cậu đi lâu như vậy, bọn tôi định lên tìm. Mới chuẩn bị lên thì họ đã xuống, nói các cậu gặp phải lục la giết người.”
“Không sao, giải quyết xong rồi.” Thẩm Hạc Quy trầm giọng đáp, vừa nói vừa đặt túi quần áo trong tay vào trong xe.
Lâm Thính Tuyết nghe thấy họ gặp phải thực vật biến dị, lại còn dùng lửa để tiêu diệt. Nếu họ không biết trong thực vật biến dị có tinh hạch, vậy thì tinh hạch chắc vẫn chưa bị lấy đi nhỉ?
Chờ Thẩm Hạc Quy chất xong đồ, Lâm Hiên lại hỏi: “Giờ chúng ta có thể đi tìm thuốc chưa?”
“Đợi một chút, bọn tôi còn phải vào trong một chuyến nữa.” Thẩm Hạc Quy điềm tĩnh nói.
“Còn vào làm gì nữa, không phải các cậu đã lấy không ít đồ rồi sao?” Lâm Huyền có chút bất mãn nói.
Anh ta dẫn theo hai cô gái, vốn dĩ đã không có dị năng như Thẩm Hạc Quy, Lâm Thính Tuyết có dị năng thì lại chẳng giúp ích được gì. Tầng một và hai đầy rẫy zombie, bên ngoài còn có zombie tràn vào, anh ta cũng đuối sức lắm rồi.
Bị ánh mắt bực bội của Lâm Hiên nhìn chằm chằm, Khương Vân Đàn bước ra nói: “Tôi muốn vào lấy ít đồ trang sức, anh có ý kiến gì không?”
“Tất nhiên là có ý kiến.” Lâm Hiên nói, “Cô không nhìn xem bây giờ là lúc nào rồi? Lấy mấy thứ đó thì có ích gì?”
“Sao lại không có? Anh chưa nghe câu loạn thế hoàng kim à?” Khương Vân Đàn không khách sáo đáp: “Hơn nữa tôi đâu có năn nỉ anh đi cùng bọn tôi, anh gấp cái gì?”