Nữ Phụ Ác Độc Trong Văn Mạt Thế? Kiêu Ngạo Được Một Ngày Thì Tính Là Một Ngày

Chương 29: Xuất hiện thực vật biến dị

Trước Sau

break

Bọn họ vừa bước chân lên tầng năm liền cảm thấy cả tầng yên tĩnh đến kỳ lạ, dường như không hề có sinh vật nào tồn tại.

Tim Khương Vân Đàn lập tức căng thẳng, bước chân nhẹ nhàng hơn.

Dựa theo tình hình này, nơi đây chắc chắn có điều gì bất thường.

Thẩm Hạc Quy, Dư Khác và Tiết Chiếu liếc mắt nhìn nhau, đều hiểu rõ ý trong mắt đối phương, bước đi càng thêm cẩn trọng.

Tầng năm hơi u ám, chỉ có ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào.

Có lẽ vì mạt thế ập đến vào nửa đêm nên phần lớn các cửa hàng ở đây đều bị khóa.

Khương Vân Đàn đi đến một cửa hàng quần áo nữ gần đó, nhìn cái khóa trên cửa rồi ra hiệu cho Thẩm Hạc Quy đến, nhỏ giọng nói: “Anh xem thử có thể dùng dị năng của mình, lấp đầy lỗ khóa để mở nó không?”

Thẩm Hạc Quy liếc nhìn cô một cái, rồi làm theo lời cô.

Chẳng mấy chốc, ổ khóa đã mở ra.

Thẩm Hạc Quy:… Sao cứ có cảm giác mạt thế vừa đến, sự lanh lợi ngày xưa của cô lại trở về rồi?

Chẳng lẽ thật sự là do mấy người bạn đại học dạy hư cô?

Khương Vân Đàn chẳng rảnh mà quan tâm anh nghĩ gì, xông vào trong bắt đầu lấy quần áo, nhét thẳng vào không gian. Bằng không từng cái từng cái xếp vào tủ hàng thì quá thiệt rồi.

Dư Khác nhìn quanh, nghĩ đến việc cũng nên lấy cho Tề Nhược Thủy vài bộ. Anh ấy tìm được không ít túi ở quầy lễ tân, rồi bắt đầu chất đầy đồ vào.

Không ngờ, anh ấy đường đường đại thiếu gia nhà họ Dư mà cũng có ngày đích thân đi lấy quần áo như thế này.

Nhưng mà, cảm giác “Mua sắm không đồng” này thật sự quá sướng!

Khương Vân Đàn phát hiện trên tường có vết của một cánh cửa, gần như hòa làm một với tường, chỉ còn lại ba đường viền tạo thành hình dạng cánh cửa. Cô đoán đây chắc là kho chứa hàng.

Cô đẩy cửa bước vào, phát hiện bên trong có rất nhiều thùng hàng, cô không chần chừ xông vào, tranh thủ lúc nhóm Dư Khác chưa phát hiện, thu toàn bộ thùng hàng vào tủ hàng vị diện.

Sau đó, cô bước ra, thấy Dư Khác cũng đứng trước cửa kho.

Dư Khác nghi hoặc hỏi: “Bên trong có gì vậy?”

“Là kho chứa hàng.” Khương Vân Đàn né người sang một bên để anh ấy nhìn. Dù sao thì thùng hàng cô đã lấy đi rồi, nhưng những bộ đồ đã bị tháo ra trong kho thì cô không lấy.

Thế nên, trong kho không phải là trống không.

Khương Vân Đàn bước đến bên Thẩm Hạc Quy, nói: “Em còn muốn đi xem mấy cửa hàng khác nữa.”

“Ừ, đi thôi.” Thẩm Hạc Quy không có ý kiến gì.

Anh chỉ sợ nếu không đồng ý, cô sẽ gây chuyện ngay bên ngoài, còn nguy hiểm hơn việc đi thêm mấy cửa hàng.

Cân nhắc những cửa hàng không khóa có thể có người, khi họ lấy đồ cũng cố gắng tránh tránh những người này.

Họ đi vòng quanh tầng năm suốt bốn mươi phút, Khương Vân Đàn không chỉ thu được quần áo nữ mà còn cả quần áo nam, đồ lót, tất và giày.

Những chiếc hộp này trên tủ hàng vị diện, chiếm một ô riêng biệt, nhưng chỉ đựng được 460 chiếc, dù hộp rất lớn.

Cô đoán là trong thùng toàn đồ cùng mẫu, nhưng không sao, mạt thế rồi, ai còn quan tâm có mặc đồ trùng lặp hay không.

Khương Vân Đàn nhận thấy ánh mắt của Thẩm Hạc Quy nhìn cô mang theo chút dò xét nhưng cô chẳng để tâm, vẫn giữ vẻ mặt điềm nhiên, cây ngay không sợ chết đứng.

Cô không gào thét gây rắc rối cho anh, anh nên cảm ơn trời đất rồi đấy!

Kể từ khi đến thế giới tận thế, cô thật sự cảm thấy trạng thái tinh thần của mình ngày càng trở nên xinh đẹp hơn.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc