Hạ Sơ Tĩnh không hài lòng với quyết định tách nhóm của Thẩm Hạc Quy, vừa định mở miệng thì bị Lâm Thính Tuyết trừng mắt.
Lâm Thính Tuyết nhìn người từng ở chung ký túc xá với mình, cảnh cáo: “Đừng nói linh tinh nữa. Nếu vì cậu mà hai đội không thể đi chung thì cậu tự lo lấy thân đi.”
Hạ Sơ Tĩnh thấy Lâm Thính Tuyết lộ bộ mặt thật, sợ hãi im bặt.
Lúc này, Khương Vân Đàn đang chăm chú nói chuyện với Tiến Bảo nên không chú ý đến những diễn biến bên kia.
Tiến Bảo cuối cùng cũng quay lại, giọng nói mang chút máy móc nghe có phần bất đắc dĩ:【Hệ thống chủ miễn cưỡng đồng ý đề xuất của cô.】
Nó tỏ ra u oán:【Vốn giao dịch trong hệ thống cửa hàng vị diện là công bằng công chính công khai, giờ thì hay rồi, khách hàng cũng chẳng biết mình mua cái gì luôn.】
Khương Vân Đàn chẳng mấy để ý đến lời nói móc mỉa của nó: “Biết đâu có người lại thích kiểu chơi này thì sao.”
Cô mở gian hàng hệ thống ra xem, phát hiện phần giới thiệu đã đổi thành: “Thân mến, đây là blind box, có thể mở ra đủ thứ. Muốn cảm giác kích thích và bất ngờ sao? Vậy thì hãy mua một hộp ngay nhé.”
Không biết hệ thống tính thế nào, mỗi hộp blind box có giá 50 đồng vị diện.
Tiến Bảo buồn bã lẩm bẩm:【Cô chắc chắn sẽ có người mua thật à? Mọi người mua đồ trong cửa hàng đều đọc kỹ mô tả trước, không lừa già dối trẻ, không hàng giả.】
【50 đồng vị diện mua được khối thứ, ai lại đi mua cái hộp chẳng biết có gì bên trong thế này. Hệ thống chủ lại còn thấy trò chơi này thú vị nữa.】
【Tôi cũng muốn xem, cô có thể bán được bao nhiêu hộp blind box.】
Khương Vân Đàn âm thầm nghĩ: Bán không được mới tốt. Cô vốn không có ý định bán thật.
Cho dù có bán được, đổi ra điểm tích lũy thì cô cũng không lỗ.
Tối hôm qua, khi đang lướt chơi phần tủ hàng trong hệ thống, cô cũng phát hiện có người bán đồ ăn ở trên đó. Đến lúc đó muốn ăn gì, cô cũng có thể trực tiếp mua ở đấy luôn.
Thấy mình lải nhải mãi mà cô không đáp, Tiến Bảo tự dưng chột dạ, giọng cũng yếu đi:【Cô không bị đả kích lòng tin rồi đấy chứ? Đừng mà, hệ thống chủ còn nói cô có ý tưởng sáng tạo đấy, đừng nản nhé, biết đâu lại bán được thì sao?】
Khương Vân Đàn:…
Cô thở dài: “Không còn cách nào, hiện giờ ta một nghèo hai trắng, chỉ có thể cố gắng thu thập hàng hóa để lên kệ. Dùng hình thức blind box mới có thể đưa lên được nhiều món, kiếm được nhiều điểm tích lũy và đồng vị diện hơn.”
Nghe cô nói vậy, Tiến Bảo lập tức tự trách.
Nó thật đáng chết, lại dám nói sếp thu gom một đống đồ linh tinh. Cô ấy chỉ muốn thăng cấp, muốn kiếm tiền thôi, cô ấy sai ở chỗ nào chứ?!
Khương Vân Đàn thấy Thẩm Hạc Quy đi tới, liền nói: “Không nói nữa, ta đi thu gom vật tư đây.”
Thẩm Hạc Quy dịu giọng: “Chuẩn bị một chút, chúng ta lên tầng năm sáu, lấy xong lập tức xuống, cố gắng nhanh lên.”
“Được.” Khương Vân Đàn gật đầu, “Anh yên tâm, em sẽ không ở trên đó vừa chọn vừa thử đồ đâu.”
Thẩm Hạc Quy hơi ngạc nhiên nhìn cô, cảm thấy như cô có thể đọc được suy nghĩ của mình vậy.
Tề Nhược Thủy và Giang Duật Phong ở lại trông xe, Thẩm Hạc Quy và ba người khác cùng Khương Vân Đàn lên tầng bốn lấy đồ.
Rất nhanh, họ đã lên tới cầu thang. Trong hành lang giữa tầng hai và ba chỉ có tám con zombie. Đi tiếp lên đến tầng năm, họ cũng chỉ gặp thêm ba con.
Dư Khác không khỏi cảm thán: “Cũng may tận thế xảy ra vào nửa đêm, nếu là ban ngày chắc chúng ta chẳng lên nổi mất.”