Nữ Phụ Ác Độc Trong Văn Mạt Thế? Kiêu Ngạo Được Một Ngày Thì Tính Là Một Ngày

Chương 22: Lần đầu ra ngoài tìm vật tư

Trước Sau

break

Nhưng câu nói tiếp theo của Thẩm Hạc Quy khiến những lời Lâm Hiên định nói bị nghẹn lại trong cổ họng, phải nuốt ngược vào.

Thẩm Hạc Quy điềm tĩnh nói: “Nếu mọi người có ý kiến gì, chúng ta có thể tách ra hành động, tránh để bọn họ đi chung lại cãi nhau.”

“Không được, chẳng phải chúng ta đã nói sẽ cùng nhau về Kinh thị sao? Dù sao cũng quen biết nhau bao lâu nay rồi, Tổng giám đốc Thẩm sẽ không đột ngột đổi ý chứ?” Lâm Huyền vội vàng nói.

Đùa sao, bọn họ chỉ có ba người, trong khi phía Thẩm Hạc Quy có sáu người. Hơn nữa, Thẩm Hạc Quy không chỉ là dị năng giả mà trong tay còn có súng.

Thẩm Hạc Quy vẫn giữ giọng điệu nhàn nhạt: “Vậy thì tôi cũng không quản được em ấy, tôi có cách gì? Nếu các người vẫn muốn đi cùng thì chỉ có thể chịu đựng tính cách của em ấy thôi.”

Khương Vân Đàn nghe thấy anh nói vậy, vô thức khẽ hếch cằm lên. Trong mắt Lâm Thính Tuyết, hành động đó chẳng khác gì cô đang đắc ý vênh váo.

Lâm Hiên nghẹn lời, nhưng chẳng còn cách nào, đành quay sang cảnh cáo Hạ Sơ Tĩnh: “Sau này tự quản lý bản thân cho tốt, những lời không nên nói thì đừng nói. Nếu không, cô cũng có thể chọn rời khỏi đội.”

Hạ Sơ Tĩnh trông rất tủi thân, nhưng thấy ánh mắt đầy tức giận của Lâm Hiên, cô ta đành nhẫn nhịn, nuốt uất ức xuống.

Cô ta từ trước đến giờ đều hiểu rõ, khi liên quan đến lợi ích của bản thân, Lâm Hiên chẳng bao giờ là người tốt hết. Hơn nữa, Tổng giám đốc Thẩm đã thức tỉnh dị năng, còn anh ta thì không, tâm trạng vốn đã không tốt.

Hạ Sơ Tĩnh sau khi nhận ra thì vô thức nuốt nước bọt, nói: “Em biết rồi, sau này sẽ không nói bậy nữa.”

Khương Vân Đàn thấy tình hình như vậy cũng không bất ngờ. Giai đoạn này, Thẩm Hạc Quy vẫn còn khá nuông chiều nguyên chủ, lại thêm việc cô nói mình đã thức tỉnh dị năng không gian, dù thế nào thì Thẩm Hạc Quy cũng sẽ đứng về phía cô.

Hơn nữa, người cô đánh cũng chẳng phải nữ chính.

“Chuẩn bị xuất phát thôi.” Thẩm Hạc Quy đứng dậy nói.

Nghe anh nói vậy, nhóm Dư Khác cũng đứng lên, cầm đồ đạc rồi đi về phía cửa.

Khương Vân Đàn đi sau cùng, lúc chuẩn bị ra cửa thì bị Thẩm Hạc Quy kéo tay lại.

Cô quay đầu lại đầy thắc mắc.

Chỉ nghe thấy anh trầm giọng nói: “Thời gian tới em bớt làm loạn một chút. Chúng ta còn ở Hải thị, không rõ tình hình ở Kinh thị thế nào. Nếu ông già thua nhà họ Lâm, lúc quay về mà em đã đắc tội với họ, em không sợ bị ngườu ta trả đũa hả?”

“Đừng quên, nhà họ Lâm cũng không đơn giản.”

Nghe nói, trước tận thế họ đã khảo sát rất nhiều nhà cung ứng thực phẩm, nói là muốn đầu tư vào siêu thị lớn. Giờ nghĩ lại, nhà họ Lâm ra quyết định đó quá đột ngột, có khi họ đã biết trước tin về tận thế.

Khương Vân Đàn nhẹ giọng đáp: “Nếu họ không tìm em gây chuyện thì em cũng chẳng rảnh đâu mà đi đánh mắng họ.”

“Em hiểu rõ là được rồi.” Thẩm Hạc Quy không nói thêm gì nữa. “Đi thôi, lát nữa nhớ đi sau lưng anh.”

“Dạ.” Khương Vân Đàn đáp đại.

Họ đi cầu thang bộ từ tầng mười tám xuống, trên đường thấy không ít thi thể xác sống, cả hành lang nồng nặc mùi thối.

Trên đường xuống, họ gặp cả xác sống lẫn người. Nhưng vì có mấy người đàn ông đi đầu dọn đường nên Khương Vân Đàn cũng không có cơ hội ra tay.

Cô cầm một thanh gậy sắt rỗng ruột, giữ khoảng cách với Lâm Thính Tuyết, còn Tề Nhược Thủy thì luôn bám sát cô.

Khi tới sảnh khách sạn, họ đụng phải một nhóm người, nhóm này đề nghị hợp tác cùng đi tìm vật tư. Thẩm Hạc Quy từ chối, quay đầu dẫn mọi người xuống hầm đậu xe, lấy chìa khóa, lái xe của bọn họ ra.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc