“Chân con khỏi rồi, thì mau sinh một đứa con cho thằng bé đi, sớm ngày ổn định, có như thế thì trong lòng mẹ cũng có thể sớm yên tâm hơn rồi, không cần phải suốt ngày lo lắng con sẽ bị nhà họ Kiều đuổi ra khỏi nhà.”
Mạch ŧıểυ Miên toát mồ hôi: “Sao tự dưng mẹ lại nói đến mấy thứ này?”
“Haiz, mỗi ngày mẹ ở câu lạc bộ người cao tuổi, nghe thấy nhiều nhất, không phải là con gái nhà này ly hôn, thì cũng là tình nhân của con trai nhà kia lại tới cửa làm ầm ĩ đòi chia tài sản linh tinh các thứ. Cuộc sống hôn nhân của những người có tiền, thật sự rất không vững chắc, con còn không mau mà sinh lấy một đứa con, bảo vệ vị của mình, thì sao mà có thể yên ổn được đây?”
“Mẹ à, Minh Húc không phải là người như vậy đâu, mẹ đừng đoán mò. Với cả, con cũng không phải là người phải dựa vào hôn nhân thì mới sống được, mẹ đừng lo lắng.”
“Mẹ biết Minh Húc không phải là người như vậy. Nhưng mà, mẹ cũng nghe nói, thằng bé đối xử với đứa con gái lúc trước rất tốt, trước giờ cũng chưa từng qua lại với người con gái nào khác. Mẹ sợ chính là đứa con gái ấy đấy, ngộ nhỡ có một ngày, cô ta đột nhiên dẫn con theo xuất hiện ở trước mặt con, yêu cầu con nhường lại vị trí. Lấy tính cách của đứa nhỏ ngốc như con, còn chẳng phải là sẽ ngoan ngoãn làm theo sao?”
Mẹ Mạch lải nhải nói: “ŧıểυ Miên, con nhất định không được ngốc như vậy. Kể cả sau này Minh Húc có hơi phai lòng với con, thì con cũng phải nhẫn nhịn, tuyệt đối không được nhường chức vợ này ra. Ngoài kia có rất nhiều người đều như hổ rình mồi. Cùng lắm thì, cố gắng nhẫn nhịn chịu đựng là sẽ qua. Dù sao giới nhà giàu cũng có nhiều tấm gương oán phụ lắm đấy.”
Mạch ŧıểυ Miên đổ mồ hôi, nghĩ đến Lâm Ngọc và đứa con trong bụng của cô ta.
Có điều, bây giờ hai chân của cô đã khỏi rồi, cô lại thấy thản nhiên hơn rất nhiều.
Một người về mặt sinh lý mà có khiếm khuyết, thì sẽ thường hay dẫn tới mặt tâm lý mẫn cảm đa nghi.
Cô sẽ tôn trọng bất kỳ quyết định nào của Kiều Minh Húc.
Nếu anh lựa chọn Lâm Ngọc và con của cô ta, vậy thì, cô sẽ rời đi.
Nếu anh lựa chọn ở bên cô, như vậy thì, cô sẽ kiên định mà ở bên anh, cùng nhau đối mặt với tất cả mưa gió.
“Hello, cô nàng Mạc thân ái của tôi.”
Sau lưng bỗng nhiên vang lên giọng nói vui vẻ ngả ngớn kia của Zeus.
Mạch ŧıểυ Miên quay đầu lại, chào hỏi với anh ta: “Zeus, chào anh.”
“ŧıểυ Miên, cậu ta là ai vậy?”
Mẹ Mạch vội vàng kéo Mạch ŧıểυ Miên hỏi.
“Một người bạn ạ.”
“Sao lại gọi con là thân yêu? ŧıểυ Miên à, con cũng không được làm ra chuyện có lỗi gì với con rể Kiều của chúng ta đâu đấy. Loại đàn ông này, nhìn qua giống như là thuốc độc vậy, con cách xa cậu ta ra một chút.”
Mẹ Mạch nhỏ giọng nói.
“Dạ.”
Mạch ŧıểυ Miên cũng biết phải cách xa.
“Cô Mạch thân ái, sao mỗi lần tôi gọi điện thoại cho em, đều không gọi được vậy? Gửi tin nhắn cho em, cũng không thấy hồi âm, có phải điện thoại của em bị làm sao rồi không?”