Mùi thối vừa tiêu tan chưa được bao lâu, lại là một đợt thối nữa.
Còn chưa đợi anh hỏi, cô đã như học sinh ŧıểυ học ngoan ngoãn: “Báo cáo ông xã, em lại đánh một cái rắm!”
Kiều Minh Húc vẫn chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi mà nhịn!
Mạch ŧıểυ Miên cũng bắt đầu có chút ngượng ngùng.
Lúc muốn đánh rắm lần nữa, cô không vén chăn lên, mà là để rắm thả luôn trong chăn.
Qua một lúc lâu, Kiều Minh Húc không ngửi được mùi thối, lại cảm thấy sai sai.
“Em không đánh rắm nữa hả?”
“Vẫn còn đánh! Hôm nay ăn nhiều đậu nành quá.”
“Vậy tại sao không thối nữa?”
“Thả hết trong chăn của em rồi.”
Mạch ŧıểυ Miên mặt như đưa đám, không dám nhúc nhích chăn của mình.
Kiều Minh Húc xạm mặt lại: “Thả ra ngoài!”
“Không dám, thả ra lại làm anh thấy thối, em sợ anh đánh em.”
Vẻ mặt của Mạch ŧıểυ Miên rất vô tội và bất lực.
Kiều Minh Húc lườm nguýt cô một cái, đưa tay lật chăn của cô ra.
Rắm thối bị chặn ở bên trong được giải phóng cũng bèn thi nhau bay ra, ngập tràn trong không khí.
Thối!
Thối không đỡ nổi!
Kiều Minh Húc nhíu mày bịt mũi: “Xem ra hôm nay hệ tiêu hóa của em xảy ra vấn đề thật, anh đi tìm ít thuốc cho em.”
“Cũng chỉ là muốn đánh rắm mà thôi, không có gì khác đáng ngại.”
Mạch ŧıểυ Miên nói với anh bằng vẻ mặt buồn rười rượi: “Có lời thì nói, có rắm cứ thả, đây là thú vui lớn trong cuộc đời, đường ruột có khí đục thì phải bài tiết ra ngoài, đó là điều tất nhiên, cưỡng ép áp chế sẽ chỉ khiến cho cơ thể bị bệnh. Hay là như vậy đi, em đi phòng công chúa ngủ nhé.”
Nói xong, cô cũng bèn ngồi dậy.
“Không được!”
Kiều Minh Húc ngăn lại nói: “Nhất định phải ngủ cùng nhau.”
“Em cũng muốn ngủ cùng nhau mà, vấn đề là anh chịu được không?”
“Không chịu được cũng phải chịu. Lần sau lúc anh tiêu hóa không tốt, em cũng chịu đi.”