Kiều Minh Húc cũng nằm xuống, kéo lấy tấm chăn màu xám kia đắp lên trên người.
“Hì hì, lúc nãy cái chăn kia của anh bị hai quả rắm của em xâm lược, em đoán chắc là những phân tử rắm thối cực nhỏ kia đã thẩm thấu vào trong chăn hết rồi, anh còn đắp được cơ à?”
Mạch ŧıểυ Miên không nhịn được lại đùa anh.
Mặt Kiều Minh Húc đen thui, hất chăn sang một bên, lấy một cái chăn sạch sẽ từ trong tủ quần áo ra đắp lên người.
Mạch ŧıểυ Miên nhe răng.
“Đi ngủ!”
Kiều Minh Húc nói ra lệnh.
“Ờ.”
Mạch ŧıểυ Miên nhắm mắt lại.
Nhưng hôm nay đường ruột của cô thật sự có vấn đề, cũng không biết có phải là do trong cơm trưa ăn ở đơn vị có đậu nành hay không, hay là gì đó, tóm lại là bụng có chút không thoải mái, muốn đánh rắm các kiểu.
Cô cũng không thể đánh rắm ở trong chăn, chỉ đành nhẹ nhàng nhấc chăn lên, lặng lẽ đánh rắm ở bên ngoài.
Sau đó, mùi thối bắt đầu lan ra.
“Sao lại thối thế?”
Kiều Minh Húc đang ngủ, ngửi thấy mùi thối thì đen mặt hỏi.