Nghe nói như thế, trái tim Kiều Minh Húc rung động, đôi mắt đen lóe lên một loại ánh sáng nào đó nhìn anh ấy, giọng điệu có chút mừng rỡ: “Cậu từ đâu nhìn ra được?”
“Từ ánh mắt cô ấy nhìn cậu.” Phùng Quang Hiển liếc anh một cái nói: “Hơn nữa, cậu nhìn ánh mắt cô ấy đi, dựa vào kinh nghiệm lãng tử tình trường nhiều năm của tôi có thể nhìn ra được, cậu cũng yêu cô ấy.”
Kiều Minh Húc giật mình: “Cậu thật sự cho rằng như vậy?”
“Ừ.
Cậu nhìn ánh mắt của Mạch Tử ấy, khác với nhìn Lâm Ngọc.
Lúc nhìn Lâm Ngọc, chỉ là loại thích thản nhiên, không có tình cảm rất mãnh liệt.
Ngay từ đầu tôi cho rằng cậu chính là sẽ chỉ thích người khác thản nhiên như vậy, hơn nữa còn là tên đàn ông luôn chỉ coi trọng bản thân mình, nhưng cậu nhìn Mạch Tử thì rất khác, lúc cậu nhìn cô ấy, giống như cả thế giới không còn tồn tại, chỉ có một mình cô ấy thôi.
Với lại, ánh lửa hừng hực trong mắt kia không khác lúc tôi nhìn Mạch Tử lắm.”
Phùng Quang Hiển đưa tay vỗ vai anh: “Chẳng qua tên nhóc cậu may mắn hơn tôi nhiều, cậu có ông nội tốt.”
Những ngày gần đây Kiều Minh Húc cũng luôn nghi ngờ tình cảm của mình với ŧıểυ Miên, bây giờ nghe Phùng Quang Hiển làm rõ nên anh cũng sáng tỏ thông suốt rồi.
Thì ra cảm giác của anh với Mạch ŧıểυ Miên thật sự không giống.
“Cố mà trân trọng Mạch Tử của chúng ta, để cô ấy thoát khỏi bóng ma mà đứng lên, làm cho cô ấy hạnh phúc, nếu không tôi tuyệt đối sẽ không tha cho cậu.
Nếu có một ngày cậu có lỗi với cô ấy, tôi lập tức sẽ ly hôn và ở bên cô ấy, chọc cậu tức chết.” Phùng Quang Hiển rất nghiêm túc nhìn anh nói.
Kiều Minh Húc cho anh ấy một ánh mắt bén nhọn: “Cậu nghĩ hay quá nhỉ.”
“Hy vọng chỉ là tôi nghĩ vậy.” Phùng Quang Hiển cười khổ một cái nói: “Vận mệnh của tôi, cũng chỉ có thể trói buộc cùng với Lãnh Kiều Thi thôi, đời người cũng không có hy vọng lớn bao nhiêu.”
“Phùng Quang Hiển, chỉ cần cậu kết hôn, Lãnh Kiều Thi sẽ là vợ của cậu.
Cho dù cậu không yêu, cũng nên có trách nhiệm với cô ấy, đừng để cô ấy một mình đến bệnh viện.”
Kiều Minh Húc cau mày nói với anh ấy: “Đây là trách nhiệm của một người đàn ông, trách nhiệm của một người chồng.”
“Biết rồi.”
Phùng Quang Hiển không nhịn được nói: “Bởi vì có Đồng Đồng rồi, tôi cũng không vào thăm Mạch Tử nữa, cậu chăm sóc cô ấy cho tốt, cố gắng hết sức để cô ấy có thể đứng trong hôn lễ của tôi.
Ba ngày gần đây tôi cũng bận rộn nhiều viện, có lẽ không có thời gian đến thăm cô ấy.
Có tình huống gì thì gọi điện cho tôi.”
“Ừm.”
“Tôi đi đây, nhất định phải chăm sóc Mạch Tử thật tốt.”
Phùng Quang Hiển dặn dò một câu, sau đó sải bước đi mất.
Kiều Minh Húc trở lại trong phòng bệnh.
Đa Đa đang tán gẫu với ŧıểυ Miên, trông thấy chỉ có một mình anh tiến vào nên cũng vội vàng hỏi: “Anh rể, anh Quang Hiển đâu?”
“Cậu ta còn có việc nên đi trước.”
“Hở? Nhanh như vậy? Cũng không chào tạm biệt một tiếng?” Vẻ mặt Mạch Đồng Đồng mất mát, tay đang gọt quả táo kia cũng chậm dần đều, dẫn đến cắt trúng ngón tay cô ấy, máu tươi chảy ròng.
Kiều Minh Húc lấy thuốc cho cô, để bản thân cô tự bôi thuốc băng bó.
“Anh giúp nó bôi thuốc đi, tự mình nó không tiện đâu.” Mạch ŧıểυ Miên nói với Kiều Minh Húc.
“Anh chỉ biết giúp em bôi thuốc.” Kiều Minh Húc nhàn nhạt nói.