Thứ nhất, cho tới bây giờ, người nhỏ nhắn xinh xắn, chưa từng chịu phải đau khổ nào như cô ta, cho tới bây giờ vẫn chưa từng ngã đau đến như vậy.
Thứ hai, nghe giọng của Kiều Minh Húc, phản ứng đầu tiên của anh thật sự cho rằng Mạch ŧıểυ Miên không thể nào gạt ngã cô ta, anh tin tưởng Mạch ŧıểυ Miên như vậy, điều này khiến cô ta thực sự rất buồn bã cùng căm tức.
“Ngọc Ngọc, trước hết em đừng khóc nữa, nói cho tôi biết, em đang ở đâu?”
Nghe thấy tiếng khóc lóc thương tâm của cô ta, Kiều Minh Húc cũng mềm lòng, vội vàng hỏi.
Chưa tới năm phút đồng hồ, Kiều Minh Húc vội vàng chạy tới, nhìn thấy Lâm Ngọc thật sự chật vật ngồi dưới đất, bộ dạng vô cùng thê thảm, khóc như mưa xuân vậy.
“Ngọc Ngọc, em bị vẹo chân sao?”
Lâm Ngọc gật đầu, nước mắt lã chã nhìn anh, nói: “Ừ, đau quá, huhu…”
Kiều Minh Húc vươn tay định cởi giày cao gót cô ta ra xem thử, nhưng cảm thấy giày kia có chút bẩn, liền thu tay về.
Lâm Ngọc hiểu ý anh, liền tự mình cởi giày cao gót ra, để lộ ra gót chân cô ta.
Từ nhỏ cô ta đã được sống trong nhung lụa, bình thường rất chú ý đến việc bảo dưỡng, vì vậy đôi chân kia vô cùng trắng mịn mềm mại, những ngón chân xinh xắn không chút tì vết nào cả.
Ngược lại, bàn chân của Mạch ŧıểυ Miên lại hơi thô to, bởi vì cô luyện võ từ nhỏ, hơn nữa cũng không chăm sóc gì nhiều.
Kiều Minh Húc thấy mắt cá chân của Lâm Ngọc sưng đỏ cả lên, đúng là bị vẹo chân thật. Vừa muốn đưa tay ra xoa bóp cho cô ta một chút, nhưng ngay khi tay anh chạm vào da bàn chân đó, lại cảm giác rất bẩn thỉu, đôi tay vô thức co rụt lại.
“Ngọc Ngọc, em chịu đựng một lát, có một bác sĩ chỉnh hình sống ở gần đây, để anh gọi điện thoại cho ông ấy đến xem thử cho em.”
Kiều Minh Húc lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số gọi đi, sau đó nói với Lâm Ngọc: “Chờ một lát, bác sĩ sắp tới rồi.”
Trong lòng Lâm Ngọc vốn tràn đầy vui mừng, muốn chờ anh xoa bóp chân cho mình, nhưng không ngờ, anh lại giống như trước kia, không chịu sờ vào chân mình, cảm thấy chân mình rất dơ bẩn.
Thực sự cảm thấy thất vọng mà! Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Ngọc Ngọc, ŧıểυ Miên làm sao có thể gạt ngã em được? Có phải em tự ngã xuống không đấy?”
Kiều Minh Húc nhìn cô ta dò hỏi, trong ánh mắt có chút nghi hoặc.
Dáng vẻ hoài nghi này, lại một lần nữa khiến trái tim của Lâm Ngọc tổn thương.
“Minh Húc, sao anh có thể không tin em được chứ? Huhu… Thật sự là cô ấy gạt em ngã mà…”
Lâm Ngọc khóc lóc thương tâm nói: “Dáng vẻ này của anh làm em rất đau lòng, huhu…”
“Ngọc Ngọc, không phải là anh không tin em, nhưng lấy những gì anh biết về Mạch ŧıểυ Miên, cô ấy sẽ không bao giờ làm ra loại chuyện như cố ý gạt chân em đâu.”
Kiều Minh Húc vội vàng nói: “Giữa hai người các em có phải có hiểu lầm gì không?”
“Hiểu lầm?”
Lâm Ngọc rơm rớm nước mắt nhìn anh nói: “Em tới đây chỉ là muốn tìm Hoàng Ly chơi, kết quả lại bị Mạch ŧıểυ Miên nhìn thấy, còn tưởng rằng em đến tìm anh, liền ngăn em lại, nói anh cùng cô ta đã kết hôn rồi, muốn em cách xa anh ra, còn mắng em là người thứ ba hồ ly tinh, huhu… Minh Húc à, em là người thứ ba sao? Em là hồ ly tinh à? Em cùng anh đã yêu nhau được mười năm rồi, nếu như không phải vì cô ta, bây giờ người kết hôn với anh chắc hẳn là em rồi. Người thứ ba chân chính phải là cô ta mới đúng, chứ không phải là em, đúng không, huhu…”