Không thể nhịn được nữa, không cần nhịn nữa! Mặt Hạ Vi Tử đen thui, đột nhiên vòng qua ghế dài, đứng đối diện trước mặt hai người bọn họ, tay run run, chỉ vào Thanh An Ninh đang dùng khăn giấy lau miệng. “Anh anh anh……” Đồ “gian phu” không biết xấu hổ!
Anh ta rõ ràng là một người đàn ông, lại dám quyến rũ thiếu gia mà cô sùng bái nhất. Cô thân là nữ hầu danh chính, cũng chưa từng có ý định xấu xa như thế.
Tình huống đột nhiên xuất hiện làm cho Thanh An Ninh hoảng hồn. Anh vội vàng dùng khăn giấy che hơn phân nửa khuôn mặt. Anh nhìn bộ dáng Hạ Vi Tử hận không được tiến lên cào vào mặt anh, lập tức chạy đến chỗ đối diện ngồi xuống bên cạnh Tiêu Tử Thăng. “Này này, Tử Thăng, sao cậu không nói cái gì đi?”
Chuyện xảy ra quá đột ngột, ngay cả Hạ Vi Tử lúc này cũng có chút không sờ được đầu mối. Cô mới vừa ở gần đó nghe lén Tiêu Tử Thăng nói chuyện, nhưng mà bọn họ vừa nói đến chỗ cùng nhau đến “khách sạn”, còn chuyện “làm cho cậu hài lòng.”
Hạ Vi Tử không thể tin được nhìn người đàn ông phía sau Tiêu Tử Thăng, “gian phu” giấu khuôn mặt ra phía sau lưng của Tiêu Tử Thăng, chỉ lộ ra đôi mắt. Nhưng mà khuôn mặt nửa hé ra kia, làm cho Hạ Vi Tử nhìn thấy được, cảm giác cực kỳ đáng ghét.
Cô không thể tin được, Tiêu Tử Thăng lại vì một tên lưu manh, toàn thân toát ra hơi thở làm cho người ta chán ghét, mà buông tha người yêu khác phái tốt đẹp khác.
Trong lòng Hạ Vi Tử như muốn phát điên, vì trang phục nữ hầu mới, vì thiếu gia, vì thân phận nữ hầu thiếp thân chính thức, cô nhất định phải hung hăng giẫm tên “gian phu” của thiếu gia ở dưới bàn chân, đạp bẹp một trận.
"Hạ Vi Tử, em tới nơi này làm gì?”
Hạ Vi Tử vẫn còn đang suy nghĩ bản thân nên đạp bẹp tên “gian phu” như thế nào, bên tai lại bay tới một giọng nói quen thuộc. Cô không kịp suy nghĩ liền theo bản năng trả lời. “Em tới bắt gian phu của thiếu gia.”
"A?” Giọng nói của Tiêu Tử Thăng có chút lên cao. Anh quả nhiên không có đoán sai. “Cho nên, em thấy “gian phu” của tôi rồi sao?”
"Thấy. . . . . ." Cái đầu chết tiệt của Hạ Vi Tử vừa gật được một nửa, đột nhiên hồi phục tinh thần lại, chợt hơi ngước mắt, đối diện ánh mắt lạnh như băng của Tiêu Tử Thăng, lửa giận trong lòng trong nháy mắt bị dập tắt. Gần như là theo phản xạ, cô lập tức thay đổi một bộ dáng chân chọ, cong môi, nắm bộ trang phục viền tơ lụa nữ hầu, ngập ngừng. “Ách, thiếu gia…… Cậu cũng tới chỗ này uống cà phê sao? Ha ha ha….. Thật là trùng hợp.”
Hạ Vi Tử có một thói quen xấu trí mạng. Chỉ cần nói dối liền sẽ làm hai chuyện. Một là dùng tay nắm lấy vạt áo, hai là cười khan.
Nhất là trong lúc cô không nghĩ ra được lời kịch che giấu thì sẽ sử dụng cười khan để cố gắng che giấu sự lúng túng trong lòng của cô. Nhưng mà, kỹ thuật nói dối vụng về của cô người khác nhìn một cái liền có thể nhìn thấu.
Tiêu Tử Thăng giống như tin tưởng lời nói dối của Hạ Vi Tử, đối với sự xuất hiện của cô cũng không có suy nghĩ nhiều. Tiêu Tử Thăng nhàn nhạt liếc nhìn khuôn mặt Hạ Vi Tử, quay đầu nói với người phía sau. “Tôi thắng.”
Thanh An Ninh vẫn còn đang dùng khăn giấy che mặt. Anh không phải là người hay xấu hổ, càng không phải vì sợ Hạ Vi Tử sẽ đạp bẹp anh một trận. Mà là anh đã quyết định để cho cô nhập học, thân là hiệu trưởng, anh không thể để cho trong tiềm thức của học sinh tương lai lưu lại ấn tượng xấu.
Còn là một tên gay háo sắc.
Thanh An Ninh đương nhiên biết Tiêu Tử Thăng đã đoán đúng suy nghĩ của Hạ Vi Tử, nếu không vừa rồi anh cũng sẽ không nói ra lời mập mờ như vậy.
Hạ Vi Tử ơi Hạ Vi Tử, cô cuối cùng không thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của thiếu gia nhà cô. Cậu ta ngay cả trong lòng cô nghĩ cái gì cũng có thể đoán được.
Chỉ là. . . . . . Thanh An dùng ánh mắt tràn đầy đồng tình liếc nhìn Hạ Vi Tử, nếu như tương lai cô gái này thật sự tiến vào Học Viện Nữ Hầu, có học sinh ngốc như vậy, người làm hiệu trưởng như anh nhất định sẽ rất cực khổ.
Hạ Vi Tử nghênh đón ánh mắt tràn đầy phức tạp của Thanh An Ninh, cau mày không vui trừng lại, trong lòng cực kỳ khó chịu. “Gian phu” lại còn dùng ánh mắt cầu xin cô? Đừng tưởng rằng giả bộ đáng thương thì cô sẽ bỏ qua cho anh.
"Được rồi, cậu thắng." Thanh An Ninh thở dài vỗ trán. Từ trong ánh mắt ngập tràn địch ý của Hạ Vi Tử, anh đọc được thông điệp cô nữ hầu nhỏ ngu ngốc này hoàn toàn xem anh là gay, làm cho anh không khỏi ai thán liên tục. Đối với con đường làm hiệu trưởng của bản thân cảm thấy lo lắng không thôi.
"Cám ơn." Tiêu Tử Thăng ung dung đứng dậy từ ghế dựa, vóc người cao lớn đứng trước mặt Hạ Vi tử, hoàn toàn chặn lại ánh mắt cô nhìn về phía sau. Anh lạnh lùng nói: “Nhớ kỹ chuyện cậu đã đồng ý với tôi.”
"Được, được, được. Tôi đã nói cho tới bây giờ chưa từng nuốt lời.” Thanh An Ninh ở phía sau liên tục gật đầu, cũng khom người đứng dậy từ trên ghế dựa, xoay người, len lén chạy trốn về hướng ngược lại.
Không đi nữa, anh sợ thông minh của bản thân sẽ bị cô gái ngu ngốc kia lây bệnh thành số âm. Thanh An Ninh bất chợt đồng tình Tiêu Tử Thăng. Nhiều năm như vậy, Tiêu Tử Thăng phải đối mặt với cô nữ hầu nhỏ ngu ngốc kia, làm sao mà chịu đựng được?
Hạ Vi Tử tự nhiên không nhìn thấy được Thanh An Ninh đã biến mất, cô nhón chân lên, ngẩng đầu nhìn thiếu gia nhà mình. Khuôn mặt đẹp trai làm cho người khác không dám nhìn thẳng. Trong lòng cô không khỏi cảm khái tạo vật trêu người. Không thể hiểu nổi tại sao Tiêu Tử Thăng lại thích đàn ông. Anh đẹp trai như vậy, vóc người tiêu chuẩn, đầu óc thông minh, nɠɵạı trừ thái độ lạnh lùng đối với người khác ra, thật sự là bạch mã hoàng tử của phái nữ.
Hạ Vi Tử suy nghĩ, suy nghĩ, thế nhưng không tự chủ nói ra suy nghĩ trong lòng. “Không sao, thiếu gia, coi như cậu thật sự thích đàn ông, thân là nữ hầu thiếp thân tương lai của cậu, em sẽ không ghét bỏ cậu.”
"Hạ Vi Tử!"
Hạ Vi Tử nghe thấy giọng điệu cắn răng nghiến lợi của Tiêu Tử Thăng, cô không hiểu ra sao….. Vừa nhìn, liền bị dọa cho lùi lại vài bước.
A! Biểu tình trên mặt thiếu gia sao lại dữ tợn như vậy? Thật là hung dữ nha!
Nhưng mà, cô lùi về phía sau một bước, Tiêu Tử Thăng liền tiến về phía trước một bước. Cô liên tục lùi về phía sau, anh cũng đi theo tiến về phía trước. Cho đến khi cô không còn đường để lui, sau lưng là mặt tường, Tiêu Tử Thăng đã đến gần, cả thân thể cũng áp vào trên người cô. Hô hấp nóng rực quanh quẩn, mặt của Hạ Vi Tử nóng lên, đỏ bừng.
"Thiếu . . . . . Thiếu gia!" Hạ Vi Tử không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Tiêu Tử Thăng, như vậy sẽ làm cho cô có loại cảm giác băng hỏa đè ép.
"Hạ Vi Tử, tôi sẽ khiến cho em phụ trách ảo tưởng của em đối với tôi hôm nay.”
Hạ Vi Tử sửng sốt, không đợi đến lúc cô hiểu rõ, Tiêu Tử thăng liền cúi người xuống, ôm lấy eo của cô, nhấc lên, vác trên vai.
"A! Thiếu gia. . . . . ."
"Về nhà đóng cửa suy nghĩ ba ngày."
"Không muốn, thiếu gia! Người ta làm sai chỗ nào?! Hu hu hu. . . . . ." Hạ Vi Tử không phục nằm trên đầu vai của Tiêu Tử Thăng mà giãy dụa. Cô rõ ràng tận mắt nhìn thấy anh cùng “gian phu” chơi trò mập mờ. “Em không phục, thiếu gia.”
Tiêu Tử Thăng cắn răng, nghe trong miệng Hạ Vị Tử lầm bầm, thấp giọng quát: "Không cho xoay loạn!"
Hạ Vi Tử ở trên bả vai anh không thành thật mà giãy dụa, xoay lắc đến anh nổi lửa trong bụng. Anh không hiểu anh rốt cuộc nơi nào giống như thích đàn ông? Tại sao trong đầu cô luôn suy nghĩ những chuyện kỳ quái thế?
Hạ Vi Tử nức nở một tiếng, quả nhiên không dám xoay loạn nữa. Đầu của cô hướng xuống dưới, cả khuôn mặt dán vào phía sau lưng của Tiêu Tử Thăng, cắn quần áo của anh, yên lặng lưu lại hai hàng lệ.
Thiếu gia thật là quá ác độc!
Tiêu Tử Thăng vác Hạ Vi Tử, ném cô vào trong xe của mình, không nói một lời lái xe về nhà. Cho đến khi nhốt cô vào phòng của cô, lúc này anh mới lên tiếng, ôn hòa bỏ lại một câu: “Trang phục này rất thích hợp với em.” Nói xong, cũng không quay đầu lại liền rời khỏi.