Mùa hè chói chang, dưới ánh mặt trời nóng rực, Hạ Vi Tử mặc trang phục nữ hầu màu đen dài tới mắt cá chân, ngồi trên taxi chỉ huy tài xế. “Bác tài xế, làm phiềm đi theo chiếc xe phía trước.”
Tài xế từ kính chiếu hậu liếc mắt nhìn cô gái ngồi phía sau, trong lòng cảm thấy tò mò, không nhịn được hỏi: “ŧıểυ thư, cô đây là đang cosplay sao? Cô nhất định là đóng vai nữ tu sĩ có đúng hay không? Rất giống! Trang phục cô mua ở đâu vậy?”
Hạ Vi Tử trầm mặc im lặng, lắc đầu. “Không phải, đây không phải là trang phục nữ tu sĩ dùng, cái đó…. Bác tài xế, bác phải đi theo sát chiếc xe trước mặt chút nữa, cũng đừng cách quá gần, cũng không được quá xa, nếu không sẽ mất dấu.”
"Yên tâm! ŧıểυ thư yên tâm, nữ hành khách đi theo dõi giống như cô, tôi đã chở không ít người. Xem ra bộ trang phục này cũng chưa kịp thay ra, bộ dáng gấp gáp như vậy, nhất định là đi bắt giang có đúng hay không?”
Hạ Vi Tử còn muốn tiếp tục lắc đầu, nhưng đảo tròn mắt suy nghĩ, lại gật đầu: “Đúng! Tôi đi bắt gian.” Phải rồi, đi bắt gian phu của thiếu gia.
Theo dõi thật không đơn giản, cũng không thể cách mục tiêu quá gần, lại không thể quá xa, còn phải phòng ngừa bị đối phương phát hiện. Hạ Vi tử đi theo sau xe của Tiêu Tử Thăng hồi lâu, rốt cục nhìn thấy anh dừng lại bên ngoài một quán cafê.
Cô móc ra một tờ tiền lớn từ trong túi tiền lẻ mang theo bên người đưa cho tài xế. “Bác tài xế, tiền cho bác, không cần thối.”
Tài xế thấy cô hào phóng như thế, không khỏi vui vẻ, lại nói nhiều hơn, nói với Hạ Vi Tử: “ŧıểυ thư, nhìn vẻ mặt của cô tôi cũng đoán được, cô nhất định là lần đầu tiên đi bắt gian có đúng hay không? Tôi nói cho cô biết, bắt gian phải bắt hai người, nhất định phải chụp được chứng cớ….. Này này, ŧıểυ thư, tôi còn chưa nói xong mà.”
Hạ Vi Tử nào có thời gian nghe bác tài xế dài dòng chứ? Cô nhìn thấy Tiêu Tử Thăng đã đi vào quán cafê, nếu không đi theo, sẽ mất dấu của anh.
Cô không để ý ánh mắt mọi người xung quanh, một đường chạy chậm tới cửa quán cafê, ngẩng đầu nhìn tên cửa quán, trên đó viết “Quán cafê Thác Vị”.
"Thác Vị*?” Cái tên thật quái dị, làm cho mí mắt Hạ Vi Tử giật mình, trong lòng lo sợ, bất an suy nghĩ: Nơi này không phải là địa phương chỉ có đồng tính luyến ái mới có thể đi vào đi?
*Có nghĩa là sai chỗ, sai lầm.
Trong lúc nhất thời, Hạ Vi Tử không biết cô rốt cuộc có thể đi vào hay không. Cô đảo tròn mắt, quyết định lấy bất biến ứng vạn biến. Cô đi tới trước cửa sổ sát đất của quán cafê, nằm trên tấm kính thủy tinh, mở to hai mắt, nhìn vào bên trong.
Thiếu gia đang ở chỗ nào?
Đang lúc Hạ Vi Tử cảm thấy buồn bực, tại sao từ bên ngoài nhìn vào, cái gì cũng không nhìn thấy. Bên trong quán cafê, cách một tấm kính thủy tinh, hai người đàn ông dù bận vẫn ung dung nhìn về Hạ Vi Tử ở bên ngoài.
Lúc này ánh mặt trời đang dồi dào, ánh sáng từ cửa sổ thủy tinh khúc xạ vào đáy mắt Hạ Vi Tử, cả khuôn mặt cô dán chặc trên tấm kính thủy tinh, đôi mắt to linh động nháy mắt một cái, giống như là ánh sao sáng chói trong bầu trời đêm.
Hai người đàn ông đối diện Hạ Vi Tử không phải là ai khác, chính là thiếu gia cùng “gian phu” của thiếu gia của cô.
Khóe miệng Tiêu Tử Thăng hung hăng co rút, nhìn bộ dạng của Hạ Vi Tử, hẳn không phải chỉ là trùng hợp đi ngang qua mà thôi. Không nghĩ tới cô thế nhưng sẽ theo chân anh đến nơi này, hơn nữ còn mặc bộ trang phục nữ hầu đen trắng truyền thống.
Anh cảm thấy vừa thức vừa buồn cười, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ bé dán bên ngoài kính thủy tinh, bất đắc dĩ lắc đầu một cái.
"Cậu biết cô gái này?” Thanh An Ninh ngồi đối diện Tiêu Tử Thanh đột nhiên mở miệng hỏi.
"Em ấy chính là người tôi đã nói với cậu, cô nữ hầu nhỏ ngu ngốc, Hạ Vi Tử.” Tiêu Tử Thăng nhàn nhạt gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn như cũ nhìn chằm chằm Hạ Vi Tử. Trên mặt của cô rịn ra một tầng mồ hôi mỏng, mặt trời lớn như vậy lại đứng bên ngoài, còn mặc trang phục nữ hầu dày như vậy, em ấy có thể bị cảm nắng hay không đây?
“A?” Thanh An Ninh nhíu màu, không nhìn nữ hầu nhỏ bên ngoài, ngược lại như có điều suy nghĩ nhìn Tiêu Tử Thăng. “Cậu đặc biệt hẹn tôi ra ngoài, chính là vì cô gái này? Muốn trong cuộc thi tôi để cho cô ấy trúng tuyển. Xem ra, cậu rất để ý cô ấy.”
Tiêu Tử Thăng rốt cục kéo ánh mắt trở vê, liếc mắt người đối diện một cái. “An Ninh, cuộc sống ở nước ngoài rất buồn khổ đi?”
"Sao lại nói như thế?” Thanh An Ninh cười đến có chút không đứng đắn.
"Nếu không, tại sao cậu cùng cô nữ hầu nhỏ nhà tôi lại cùng một dạng, thích ảo tưởng như vậy?”
"Cậu…... ngay cả việc cô ấy……..” Thanh An Ninh chỉ chỉ bên ngoài. “Sở thích thích ảo tưởng cũng biết?”
Tiêu Tử Thăng lạnh lùng nhìn Thanh An Ninh. “Dĩ nhiên. Suy nghĩ của em ấy đặc biệt đến trình độ không thể tưởng tượng nổi, chỉ có cậu không làm được, không có chuyện em ấy không nghĩ tới.”
"Làm sao thấy được?" Thanh An Ninh không tin.
Tiêu Tử Thăng bưng tách lên, ưu nhã hớp một ngụm cà phê, "Không bằng chúng ta đánh cuộc đi!"
"Đánh cuộc gì?" Thanh An Ninh hăng hái.
"Liền đánh cuộc bây giờ trong đầu em ấy rốt cục đang suy nghĩ cái gì. Nếu như tôi thắng, cậu nhất định phải vô điều kiện nhường, để cho cô ngốc kia thuận lợi tiến vào học viện.” Ngón tay thon dài của Tiêu Tử Thăng vừa đúng chỉ vào cái miệng nhỏ hồng hồng của Hạ Vi Tử trên kính thủy tinh.
Mặc dù cách tấm kính thủy tinh, ngón tay anh cũng cảm giác được nhiệt độ nóng rực bên ngoài. Anh có chút lo lắng cho Hạ Vi Tử đợi ở bên ngoài quá lâu sẽ nóng, vì vậy gọi phục vụ đến, nói: “Làm phiền cô đi đến chỗ cô gái kia nói, quán cafê hôm nay đối với bất kỳ người khách nào cũng ưu đãi 50%, phần còn lại của cô ấy tính vào hóa đơn bàn của tôi. Mặc khác, đừng nói cho cô ấy biết lời này là do tôi nói.”
"Vâng, tiên sinh."
Phục vụ rời đi, nụ cười của Thanh An Ninh càng đậm hơn. Nếu như anh đoán không sai, Tiêu Tử Thăng từ trước đến nay đối xử với người khác lạnh lùng, nhưng đối với cô nữ hầu nhỏ kia lại có tình cảm đặc biệt. Nhưng mà, Tiêu Tử Thăng bụng dạ đen tối, coi như cậu ta động chân tình, cũng sẽ không chủ động thừa nhận.
"Vậy cậu nói một chút cách nhìn của cậu, cô nữ hầu nhỏ của cậu hiện tại đang suy nghĩ cái gì?” Thanh An Ninh cố ý nhấn mạnh mấy chữ “cô nữ hầu nhỏ của cậu.”
Tiêu Tử Thăng không có mở miệng phản bác. Anh thậm chí cảm thấy Thanh An Ninh nói rất đúng. Ít nhất Hạ Vi Tử bây giờ là nữ hầu của anh, sau này có lẽ là không phải. Nhưng mà chuyện sau này để sau này hãy nói. Hiện tại đầu óc Hạ Vi Tử nghĩ cái gì, Tiêu Tử thăng đang nghiêng đầu….. tự hỏi.
Đang lúc ấy thì, Hạ Vi Tử đi theo sau phục vụ đi tới. Ánh mắt cô ngắm loạn chung quanh, hình như là đang tìm người nào đó.
Thời điểm Hạ Vi Tử nhìn về phía bàn của Tiêu Tử Thăng. Tiêu Tử Thăng giống như vô tình nhìn qua, ngón tay thon dài của anh đang vuốt ve miệng tách cà phê, khóe miệng mím lại thành một đường.
Căn cứ theo hiểu biết của Tiêu Tử Thăng về Hạ Vi Tử, cô nhất định là vì anh mà tới đây. Về phần hiện tại cô đang suy nghĩ cái gì, rất nhanh là có thể lấy được nghiệm chứng.
Thanh An Ninh thấy Tiêu Tử Thăng im lặng không nói, cũng rất phối hợp ngồi đối diện Tiêu Tử Thăng chuẩn bị xem kịch vui. Anh ngược lại muốn nhìn một chút nữ hầu nhỏ của nhà họ Tiêu, rốt cục có ma lực gì, có thể làm cho Tiêu Tử Thăng không nói cười tùy ý để ý đến như vậy.
Khi ánh mắt Hạ Vi tử tìm thấy được Tiêu Tử Thăng thì trong nháy mắt liền sáng lên. Trong lòng cô cười thầm, lặng lẽ nói với phục vụ cô muốn ngồi ở vị trí phía sau lưng Tiêu Tử Thăng.
Vì không để cho Tiêu Tử Thăng phát hiện bản thân, Hạ Vi Tử cố ý vòng một vòng trong quán cafê. Cô lén lén lút lút đi đến vị trí phía sau của Tiêu Tử Thăng, ngồi xuống, sau đó lại nhỏ giọng nói với phục vụ muốn một tách Cappuccino.
Quán cafê lấy tên là “Thác Vị” thật ra không phải có ý “giới tính sai lệch” như Hạ Vi Tử nghĩ. Mà là bởi vì thiết kế vị trí ghế ngồi trong quán là kiểu mở. Có hình dạng nửa vòng tròn hình cung, ghế dài xếp ở vị trí ở giữa, tạo thành một bức bình phong che chở thiên nhiên. Không chỉ hình thành một phong cách đặc biệt độc đáo, còn có thể ngăn trở tầm mắt của đối phương.
Khi Hạ Vi Tử chuẩn bị sắp xếp xong tất cả thì cô phát hiện một vấn đề nghiêm trọng, vị trí thiết kế cái ghế dài này đường nét quá độc đáo, hoàn toàn không thể rình coi được bộ dáng của “gian phu”. Mới vừa rồi cô sợ bị Tiêu Tử Thăng phát hiện, cũng không có nhìn kỹ người ngồi đối diện anh là nam hay nữ. Hiện tại chỉ có thể vễnh tai, trộm nghe đối thoại của bọn họ.
Tiếng nói chuyện phía sau lưng rất nhanh truyền đến, Hạ Vi Tử kích động không thôi. Hoàn hảo trong quán cafê cũng không phải là toàn bộ thiết kế theo hình dáng khép kín, nếu không ngay cả cơ hội nghe lén cũng không có.
"An Ninh . . . . ."
Là giọng nói của thiếu gia! Hạ Vi Tử dán lỗ tai dính vào lưng ghế dựa, cẩn thận nghe. Cô hận hiện tại bản thân không thể hóa thành một luồng không khí vô hình, bay tới đối diện.
"Cậu trở lại lâu như vậy, vì sao lại không tìm tôi?” Tiêu Tử Thăng như cũ rũ mi mắt, giống như vô tình hỏi.
Thanh An Ninh ở đối diện nghe vậy rùng mình một cái. Lời này nghe qua có mấy phần hờn dỗi, nhưng mà trong miệng Tiêu Tử Thăng nói ra, lại có một tia lạnh ý không rét mà run.
"Trở lại luôn luôn bận rộn chuyện trường học, nhưng mà cậu gọi điện thoại hẹn tôi, tôi lập tức bỏ lại công việc ra đây.” Thanh An Ninh là nói lời thật. Nhưng mà Tiêu Tử Thăng hỏi rất kỳ quái, anh cũng liền theo lời của Tiêu Tử Thăng mà trả lời. Anh ngược lại muốn nhìn một chút Tiêu Tử Thăng muốn làm cái gì. “Cho nên, cậu không nên tức giận. Chỉ cần hôm nay cậu làm cho tôi hài lòng, cậu muốn tôi làm cái gì, tôi đều tùy ý cậu.”
Thanh An Ninh trừng mắt nhìn Tiêu Tử Thăng. Anh là trong lời có lời. Ý là, chỉ cần Tiêu Tử Thăng đoán đúng suy nghĩ của cô nữ hầu nhỏ kia, anh có thể phá lệ một lần, cho cô nữ hầu nhỏ của Tiêu Tử Thăng thông qua cuộc thi mà vào học viện.”
Nhưng mà, người nói vô tâm người nghe hữu ý. Ở gần đó, mắt Hạ Vi Tử mở thật to. Cô không thể tin được đoạn đối thoại bản thân vừa nghe thấy, bọn họ….. sẽ không phải là….. đã phát triển đến mức độ này chứ?
Vừa nghĩ tới Tiêu Tử Thăng thật sự cấu kết cùng “gian phu” đối diện, Hạ Vi Tử liền hận không thể lập tức chậy tới đối diện, hất cà phê vào trên mặt “gian phu.”
Nhưng mà, làm như vậy thì thiếu gia sẽ tức giận…… Hạ Vi Tử khóc không ra nước mắt ngồi trên ghế, lấy khăn tay từ trong túi ra cắn vào miệng.
Cô không tin, cô không tin! Cô không tin thiếu gia sẽ thích đàn ông. Nhất định là nghe nhầm, nghe nhầm!
Hai người ngồi ở đối diện lúc này hoàn toàn không biết trong lòng Hạ Vi Tử đang đau khổ. Tiêu Tử Thăng thong thả ung dung ngấp một ngụm cà phê, ngẩng đầu nhìn Thanh An Ninh một cái, đột nhiên nói: “Vậy tối nay tôi với cậu đi khách sạn đi. Tôi nhất định sẽ làm cho cậu hài lòng.”
"Phốc!" Thanh An Ninh đang chuẩn bị uống cà phê nghe nói như thế, trong nháy mắt hớp cà phê vừa uống vào toàn bộ phun ra ngoài.
Tiêu Tử Thăng lanh tay lẹ mắt tránh được, ngụm cà phê kia trực tiếp phun đến trên người phục vụ đang đi tới.