Cuồng Nguyệt mặc nam trang đi tới Lạc Dương, không tệ, đóa hoa thứ nhất nàng muốn hái chính là Lạc Dương đệ nhất tài nữ, con gái một của phú hào Lục Chính ở Lạc Dương Lục Tâm Doanh.
Phe phẩy quạt giấy đi ở trên đường, suy nghĩ đêm nay phải làm thế nào để đem vị cô nương này cướp đi đây? Đang suy nghĩ liền nghe được phía trước một trận huyên náo. Nàng tò mò tiến lên, xuyên qua đám người chật chội, nàng nhìn thấy một cô nương mang khăn che mặt màu vàng nhạt mang theo bọn gia đinh phát lương thực cho dân nghèo. Nghe mọi người kích động kêu “Bồ Tát sống”, Cuồng Nguyệt nghĩ thầm, nếu như hái cô nương này ta cũng có hứng thú, dù sao nếu bị bắt, dựa vào tấm lòng Bồ Tát của nàng cũng không đến mức muốn cái mạng nhỏ của mình đi. Đôi mắt gian tà kia của nàng không ngừng đánh giá vóc người cô nương này, oa, đã từng gặp qua nhiều người đẹp, nhưng cũng không có thu hút ta như vậy a. Ha ha, quyết định, tối nay phải hái ngươi trước!
Nhìn thấy dân nghèo lấy được lương thực dần dần tản đi, Cuồng Nguyệt liền đi theo phía sau cô nương kia, xem một chút rốt cuộc nàng là thần thánh phương nào.
Chỉ thấy cô nương lên xe ngựa, Cuồng Nguyệt theo sát phía sau. Xe ngựa đến một tòa phủ đệ thì dừng lại, Cuồng Nguyệt ngẩng đầu nhìn lên, ha ha! Đúng là “Lục phủ”!
Nửa đêm gió lớn, Cuồng Nguyệt thay y phục ăn trộm, mang theo dâm tặc công cụ tùy thân cần thiết cùng dược phẩm, hoan hoan hỉ hỉ mà lên đường.
Nói đến Lục ŧıểυ thư lúc này đang trong khuê phòng ngọt ngào mà ngủ, đột nhiên xuất hiện một trận thanh âm cái ghế bị đá ngã, làm nàng hoảng hốt tỉnh lại.
Lục cô nương ôn nhu mềm mại cả kinh nói: “Ai đó?” Bất quá thanh âm nhỏ nhẹ, cũng không kêu đến hạ nhân nào.
Bản thân Cuồng Nguyệt cũng sợ hết hồn, thầm nói: Quá bất cẩn! Nàng xông lên trước, một tay che cái miệng nhỏ nhắn của Lục ŧıểυ thư, sau đó đem mị dược mang theo bên người thổi về hướng nàng ấy, chỉ chốc lát sau, Lục ŧıểυ thư đáng thương liền toàn thân nóng lên, khó kìm lòng nổi mà ôm lấy Cuồng Nguyệt, càng không ngừng dùng thân thể của mình cọ xát thân thể mảnh khảnh của Cuồng Nguyệt.
Nhìn bộ dáng Lục Tâm Doanh kiều diễm ướt át, Cuồng Nguyệt nhớ tới nguyên tắc thứ nhất của dâm tặc, đối đãi cô nương phải ôn nhu hữu lễ, vì vậy làm ra vẻ thân sĩ, ưu nhã nói “Lục cô nương, ŧıểυ sinh hữu lễ...” còn chưa nói xong liền bị Lục ŧıểυ thư té nhào vào trên giường, chỉ thấy giường lung lay, bên trong màn vải cảnh xuân vô hạn.