Cuồng Nguyệt đón lấy “Danh hoa lục” Cuồng Nhân cho nàng, có trách nhiệm trong vòng hai năm đem toàn bộ cô nương trong “Danh hoa lục” tóm vào tay.
Nhìn tên cùng bối cảnh của từng mỹ nhân trong “Danh hoa lục”, Cuồng Nguyệt không nhịn được phát lạnh, đây không phải thiên kim của quan phủ thì chính là ŧıểυ thư danh môn, còn có cái gì võ lâm cao thủ, yêu nữ ma giáo, đây đây đây... Cái mạng nhỏ này của nàng không biết có cơ hội giữ được hay không.
“Sư phụ, thương lượng chút, có thể năm năm hay không a, thời gian hai năm quá ngắn rồi!” Cuồng Nguyệt lấy lòng mà cười.
“Không được, chúng ta làm việc này quan trọng nhất là cái gì ngươi biết không? Là hiệu suất, hiệu suất biết không? Muốn ta nói cho ngươi một lần nữa sao?” Cuồng Nhân một bộ dáng không có thương lượng, Cuồng Nguyệt nhìn càng thấy tuyệt vọng.
“Tốt lắm, bây giờ ngươi hãy xuất phát đi!” Cuồng Nhân phất phất tay nói, trong lòng suy tính nha đầu này lần đầu tiên hái hoa, hay là mình đi theo tốt hơn, đương nhiên không thể để cho nàng phát hiện, hắc hắc!
“Nga, sư phụ, cái đó...ngân lượng đâu?” Cuồng Nguyệt đeo tiểu hành lý của mình đột nhiên nhớ tới trên người mình không có bao nhiêu tiền, vội vàng nói.
“Ngân lượng a, tự mình nghĩ biện pháp, ngươi lớn như vậy còn xin tiền ta, ngươi biết xấu hổ hay không a?” Cuồng Nhân cười gian nói.
Cuồng Nguyệt mãnh liệt đổ mồ hôi, đây ý là, bản thân phải kiếm tiền mới có thể hưởng lạc! Hu hu, mạng của ta thật là khổ a! Cuồng Nguyệt buồn bả mà đeo hành lý rời núi!