Nghe được mấy chữ “nhận diện thi thể”, vẻ mặt Hoàng Song Thư và Trần Thanh Thảo không thể che giấu nổi bị thương.
“Chị đi cùng với em.” Hoàng Song Thư lo lắng cho cảm xúc của Lê Châu Sa, cô lo lắng chỉ có Vũ Vĩnh Kỳ và Trần Thanh Thảo thì không thể chăm sóc nổi Lê Châu Sa, cho nên mới muốn đi theo cô ấy.
Lê Châu Sa lắc đầu nói: “Chị hai, chị ở nhà là được rồi. Cục cưng và bé Bánh Quy cần có người chăm sóc.”
“Em không sao đâu.”
Nói xong, Lê Châu Sa nhanh chóng nắm tay Trần Thanh Thảo rời khỏi đây.
Nhìn theo bóng dáng của Lê Châu Sa, Hoàng Song Thư không thể nào yên lòng được, cô không có cách nào khác đành phải gọi điện thoại cho Lâm Thanh Tùng, nhờ Lâm Thanh Tùng đến đó canh chừng Lê Châu Sa.
“Anh Huỳnh Bảo, thật sự phải làm như thế sao? Thật sự là Lê Châu Sa không thể nào chấp nhận nổi những chuyện này được đâu.”
Lê Hoàng An nhìn vào khuôn mặt Phan Huỳnh Bảo, bất lực nói.
Phan Huỳnh Bảo nhờ Lê Hoàng An vận dụng vào mối quan hệ của mình để tìm một cái thi thể đưa đến đồn công an, lừa dối tất cả mọi người thi thể đó chính là thì thể của anh ấy.
Vốn dĩ Lê Châu Sa đang âm thầm chờ đợi sự trở về của Phan Huỳnh Bảo, bây giờ đột nhiên lại xuất hiện một thi thể của anh ấy, cô ấy làm sao có chấp nhận được sự thật này đây?
Phan Huỳnh Bảo làm như thế này là muốn Lê Châu Sa hoàn toàn hết hy vọng đối với anh ấy, cũng để cho cô ấy hoàn toàn quên đi Phan Huỳnh Bảo.
“Chỉ có làm như thế này, Châu Sa mới có thể bắt đầu cuộc sống lại một lần nữa. Biểu cảm thản nhiên xuất hiện trên khuôn mặt đẹp trai của Phan Huỳnh Bảo, anh ấy nói với Lê Hoàng An.
Lê Hoàng An lắc đầu, vẻ mặt buồn bã nói: “Anh cảm thấy như thế này sẽ tốt cho Lê Châu Sa sao? Anh có từng nghĩ tới, nếu cô ấy không tiếp nhận nổi chuyện này thì sẽ như thế nào?”
“Sẽ không đâu, cô ấy không thể buông cục cưng nhỏ của chúng tôi được, bây giờ Lê Châu Sa rất luyến tiếc thằng bé.”
“Anh không sợ Lê Châu Sa sẽ tự sát sao?” Lê Hoàng An nhìn thấy vẻ mặt tự tin chắc nịch của Phan Huỳnh Bảo thì không nhịn được hỏi.
Bởi vì lời nói của Lê Hoàng An, trái tim của Phan Huỳnh Bảo đột nhiên run lên, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch.
Những ngón tay của anh ấy nắm chặt thành nắm đấm, vẻ mặt hiện lên một tầng sương mờ u ám đến khó tả.
“Không có khả năng tự sát đâu, bên cạnh Châu Sa còn có Lâm Thanh Tùng kia, chắc chắn người đàn ông đó sẽ chăm sóc tốt cho Châu Sa.”
“Trái tim anh lớn thật đấy, có thể giao vợ của mình cho người đàn ông khác chăm sóc, thực sự anh có thể yên tâm như vậy sao?” Lê Hoàng An chế giễu.
“Anh Huỳnh Bảo, chúng ta sắp thành công rồi, Trương Thiên Toàn cũng sắp phải gánh chịu hậu quả, anh không cần phải tiếp tục trốn tránh Lê Châu Sa, anh có từng để ý đến Lê Châu Sa sẽ như thế nào không?”
Phan Huỳnh Bảo đang có ý nghĩ gì, hay nói cách khác hơn là Phan Huỳnh Bảo đang né tránh điều gì, Lê Hoàng An cũng không thể hiểu được.
Anh ta đang đứng ở góc độ một người bạn để nói với Phan Huỳnh Bảo biết rằng anh ấy hoàn toàn không cần thiết phải làm những việc này để tổn thương Lê Châu Sa.
Mặc kệ dáng vẻ bề ngoài của Phan Huỳnh Bảo có biến thành thế nào đi chăng nữa, Lê Châu Sa cũng sẽ không bao giờ để ý.
“Tôi để ý. Ánh mắt nặng nề của Phan Huỳnh Bảo nhìn Lê Hoàng An, sau đó lại dời tầm mắt nhìn xuống bàn tay trái trống không của mình.
“Tôi để ý tôi với cái dáng vẻ này, tôi không muốn… ở bên cạnh cô ấy với dáng vẻ này, tôi thà để Lê Châu Sa quên tôi mãi mãi.”
“Để Lê Châu Sa quên anh đi, sau đó ở cùng với người đàn ông khác sao? Anh Huỳnh Bảo, đây là điều anh thực sự muốn sao? Trước đây tôi từng nghĩ anh là một người đàn ông mạnh mẽ, giải quyết mọi chuyện còn thành thạo quyết đoán hơn cả anh trai anh, nhưng mà bây giờ xem ra, anh cũng sẽ có những thời điểm hành xử như trẻ con như thế này.”
“Lê Hoàng An, tôi biết cậu muốn tốt cho tôi, nhưng đây là chuyện của tôi, làm ơn đừng xen vào, chuyện của tôi tôi tự mình quyết định”
“Được thôi, chẳng qua tôi chỉ hỏi anh thôi, sau này có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa cũng chỉ có mình anh hối hận thôi.” Lê Hoàng An hừ lạnh một tiếng, tức giận đứng dậy rời khỏi phòng khách. Lúc anh ta vừa mới đi ra ngoài thì đụng trúng Đinh Ngọc Diệu đang bưng một ly cà phê mang vào, cô ta nhìn thấy dáng vẻ tức giận của Lê Hoàng An, nghi hoặc hỏi: “Anh làm sao vậy? Có phải cãi nhau với Huỳnh Bảo không?”
Mấy ngày ở đây, Lê Hoàng An và Đinh Ngọc Diệu cũng dần trở nên quen thuộc với nhau hơn, hai người đã giống như những người bạn.
“Đinh Ngọc Diệu, cô đừng thích Phan Huỳnh Bảo.” Lê Hoàng An nhìn thấy khuôn mặt thanh thuần xinh đẹp trước mắt thì cố gắng áp chế cơn giận giữ ở trong lồng ngực nói.
Những ngón tay của Đinh Ngọc Diệu trở nên cứng đờ, cô ta mím môi lắc đầu nói: “Tôi thực sự thích Huỳnh Bảo, thực sự rất thích.
“Cô thích gì ở Phan Huỳnh Bảo chứ? Cô có hiểu anh ấy không? Ông nội cô đã cứu anh ấy, sau đó chăm sóc Phan Huỳnh Bảo, có phải những ngày đó cô đã thích Phan Huỳnh Bảo rồi hay không? Có phải vì Phan Huỳnh Bảo có khuôn mặt điển trai tuấn tú nên cô mới thích không?”
“Tôi thích là thích chính con người anh ấy, tôi chưa từng có cảm giác với người đàn ông nào như đối với anh ấy, anh ấy làm tôi biết động lòng, làm tôi biết quyến luyến. Tôi biết tôi đã đợi người đàn ông như thế từ rất lâu rồi, đó chính là anh ấy, anh ấy rất tốt, thực sự rất tốt… Lúc Đinh Ngọc Diệu nhắc đến Phan Huỳnh Bảo, ánh mắt cô ta rực rỡ như được ánh mặt trời tỏa sáng.
Lê Hoàng An nhìn thấy biểu cảm si mê của cô ta, thở dài nói: “Đinh Ngọc Diệu, rõ ràng là cô biết Phan Huỳnh Bảo đã có vợ rồi, mà vợ của anh ấy cũng đã sinh cho anh ấy một đứa con.”
“Thì sao? Tôi cũng không ngại làʍ t̠ìиɦ nhân của anh ấy, chỉ cần có thể ở cùng với Phan Huỳnh Bảo, như thế cũng không có vấn đề gì cả.” Vẻ mặt Đinh Ngọc Diệu vô cùng kiên định nhìn Lê Hoàng An nói.
Lê Hoàng An cảm thấy vô cùng bất lực, chỉ có thể nghẹn một cục tức ở trong ngực dứt khoát rời đi.
Cuộc đời của Phan Huỳnh Bảo đúng là thảm, gặp phải một người phụ nữ cứng đầu cứng cổ như vậy, mong là Đinh Ngọc Diệu này sẽ không biến thành một Vũ Phương Thùy thứ hai.
Thực sự là rất khủng bố.
Đôi khi sự cố chấp của phụ nữ rất đáng sợ, đơn giản là khiến người khác không thể nào chịu được.
Lê Châu Sa mơ hồ nhìn thi thể đẫm máu ở trước mặt mình, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ. Cô ấy không nói gì cả, chỉ im lặng nhìn thi thể trước mắt, cũng không nhúc nhích, không ai biết cô ấy đang suy nghĩ cái gì.
Nhìn thấy vẻ mặt này của Lê Châu Sa, Trần Thanh Thảo vô cùng lo lắng cầm lấy tay cô ấy, nhẹ giọng nói: “Chị ba, chị không sao đấy chứ?”
Cô bé chỉ sợ khi Lê Châu Sa nhìn thấy thi thể này thì sẽ ngất xỉu đi, nhưng mà phản ứng quá mức bình tĩnh của cô ấy lại khiến mọi người càng thêm khó xử.
“Chúng ta về đi.” Lê Châu Sa thản nhiên quay đầu lại, ánh mắt tăm tối nhìn vào trong hư vô nói với Trần Thanh Thảo.
Trần Thanh Thảo kinh ngạc nhìn Lê Châu Sa, sau đó lại di chuyển ánh mắt nhìn về phía Vũ Vĩnh Kỳ.
Vũ Vĩnh Kỳ cũng nhíu mày nhìn Lê Châu Sa, biểu cảm của cậu bé và Trần Thanh Thảo rất giống nhau, hai người đều đang lo lắng biểu hiện quá mức bình tĩnh của Lê Châu Sa, loại bình tĩnh này mang đến cho người khác một loại cảm giác vô cùng kinh ngạc, thậm chí là rất đáng sợ.
“Vĩnh Kỳ, chị ba… có phải do đau lòng quá mức… đến độ điên luôn rồi không?” Trần Thanh Thảo nhìn chằm chằm vào người Lê Châu Sa, cuối cùng vẫn không nhịn được cầm lấy tay Vũ Vĩnh Kỳ, nhỏ giọng nói với cậu bé.
Đôi môi nhợt nhạt của Vũ Vĩnh Kỳ mím chặt lại rồi lắc đầu nói: “Anh cũng không biết rõ, tâm trạng của chị ấy thay đổi rất kỳ lạ, chúng ta đừng hoảng hốt, cứ theo dõi xem đã có chuyện gì xảy ra với chị ấy.”
“Ừ” Trần Thanh Thảo vội vàng gật đầu, lập tức cùng Vũ Vĩnh Kỳ bám theo sau Lê Châu Sa.
Lê Châu Sa rất bình tĩnh, thực sự rất bình tĩnh.
Khi bọn họ vừa ra khỏi đồn công an thì đã thấy xe của Lâm Thanh Tùng dừng ở trước cổng.
Lâm Thanh Tùng dựa lưng trên đầu xe, khuôn mặt dễ nhìn mang theo những tia u ám. Anh ấy nhìn thấy Lê Châu Sa bước ra thì ngay lập tức bước lên đỡ lấy cô ấy.
“Châu Sa, em không sao chứ?”
“Ừ” Lê Châu Sa gật đầu, trực tiếp ngồi lên xe của Lâm Thanh Tùng.
Khi Hoàng Song Thư gọi điện cho Lâm Thanh Tùng, cô cũng đã nói tình hình ở đây cho anh ấy biết.
Hoàng Song Thư nói với Lâm Thanh Tùng là đồn công an báo đã tìm thấy thi thể của Phan Huỳnh Bảo, Lê Châu Sa cũng biết chuyện này, mà chắc chắn rằng cô ấy không thể chịu đựng nổi khi nhìn thấy thi thể, cho nên phiền Lâm Thanh Tùng qua đây một chuyến, cũng phiền anh ấy để ý đến cảm xúc của cô ấy.
Lâm Thanh Tùng cũng rất lo lắng, anh ấy sợ Lê Châu Sa không khống chế được cảm xúc.
Chỉ là xem ra với tình hình ngày hôm nay, dường như Lê Châu Sa…không có cảm giác đau lòng nào cả, có phải vì quá bị thương nên mới trở thành cái dạng này không?
Hoàng Song Thư vẫn ngồi ở sô pha cùng bé Bánh Quy và cục cưng nhỏ, ánh mắt của cô cứ nhìn chằm chằm vào cửa ra vào. Mãi đến khi mấy người Lê Châu Sa và Lâm Thanh Tùng trở về, Hoàng Song Thư đang ôm cục cưng nhỏ trong tay gấp gáp đứng dậy, biểu cảm vô cùng lo lắng hỏi: “Châu Sa, Gạo Tẻ, mấy đứa trở về rồi, nhanh tới đây ăn cơm đi.”
“Vâng.” Người trả lời cô là Lê Châu Sa, cô ấy tiến lên trước ôm lấy đứa bé trong lòng Hoàng Song Thư. Cục cưng nhỏ cảm giác được người bế là mẹ mình nên phát ra một tiếng cười khanh khách, dùng bàn tay bé nhỏ mũm mĩm đáng yêu sờ lên khuôn mặt cô ấy.
Lê Châu Sa buồn cười véo chiếc mũi của thằng bé, nhìn thấy cặp mắt màu xanh lục bảo của cục cưng nhỏ, đáy mắt cô ấy trở nên ảo não phiền muộn.
Hoàng Song Thư vô cùng hoang mang nhìn Lê Châu Sa và đứa bé trong tay cô ấy đang đùa giỡn với nhau, sau đó quay đầu lại nhìn Lâm Thanh Tùng với ánh mắt nghi hoặc.
Trần Thanh Thảo duỗi tay ra, dọc theo đường đi cô bé cứ luôn chìm trong trạng thái mơ màng như thế.
Dáng vẻ bình tĩnh của Lê Châu Sa khiến Lâm Thanh Tùng cảm thấy vừa vui mừng, vừa lo lắng.
Lâm Thanh Tùng nhìn thấy biểu cảm ôn nhu ở trên nét mặt của Lê Châu Sa, hai con ngươi đen láy kia trở nên lắng đọng.
Hoàng Song Thư mời Lâm Thanh Tùng ở lại dùng cơm với bọn họ, anh ấy cũng không từ chối.
Một bữa cơm yên tĩnh qua đi, sau khi ăn xong, Lê Châu Sa lập tức bế cục cưng nhỏ lên lầu để tắm rửa cho thằng bé.
Hoàng Song Thư rầu rĩ nhìn Lâm Thanh Tùng: “Châu Sa bình tĩnh như thế này, rốt cuộc là tốt hay là xấu đây?”
“Tôi nghĩ là cô ấy không muốn tin thi thể đó là của Phan Huỳnh Bảo, cô ấy tự đưa mình vào trong trạng thái tê liệt.”
“Như vậy… thì phải làm sao bây giờ?” Nghe Lâm Thanh Tùng nói như thế, toàn bộ cơ thể của Hoàng Song Thư đều căng cứng hết cả lên, sắc mặt lo lắng nhìn người đàn ông trước mặt.
“Bây giờ chỉ có thể chờ đợi cô ấy từ từ tiếp nhận chuyện này thôi, cô yên tâm đi, tôi sẽ chăm sóc tốt cho Châu Sa.” Lâm Thanh Tùng vô cùng nghiêm túc nói với Hoàng Song Thư.
Hoàng Song Thư nhìn thấy người đàn ông vô cùng nghiêm nghị và lạnh lùng ở trước mắt, sau đó thở dài một hơi nói: “Lâm Thanh Tùng, anh … thực sự rất yêu Lê Châu Sa, có phải không?”
Hoàng Song Thư cũng nhìn thấy tình cảm của Lâm Thanh Tùng dành cho Lê Châu Sa.
Bây giờ Phan Huỳnh Bảo đã không thể, Hoàng Song Thư muốn có một người có thể chăm sóc cho Lê Châu Sa, mà Lâm Thanh Tùng chắc chắn là một lựa chọn tốt nhất.
Lâm Thanh Tùng có vẻ ngoài lạnh lùng nhưng bên trong lại ấm áp lương thiện, anh ấy cũng đối xử rất tốt với cục cưng nhỏ.
Nếu giao Lê Châu Sa cho Lâm Thanh Tùng, thực sự là Hoàng Song Thư rất yên tâm.
Sắc mặt của Lâm Thanh Tùng căng thẳng, đôi môi mỏng mím thành một đường thẳng.
“Tôi đã thích Lê Châu Sa từ rất lâu rồi, tôi yêu cô ấy, cũng muốn chăm sóc cô ấy cả đời này.”
“Cám ơn anh.” Hoàng Song Thư nghe được những lời nói thẳng thắn của Lâm Thanh Tùng thì nhẹ nhàng mỉm cười.
“Tôi lên lâu xem cô ấy thế nào.”
Lâm Thanh Tùng hít sâu vào một hơi, sau đó nói với Hoàng Song Thư, xoay người bước lên lầu.
Hoàng Song Thư nhìn theo bóng dáng của anh ấy, cô đến ngồi xuống sô pha trong phòng khách.
Trân Thanh Thảo và Vũ Vĩnh Kỳ đang ở phòng khách xem tỉ vi, nhìn thấy Hoàng Song Thư bước vào đây, cô bé đứng lên hỏi: “Chị, vừa rồi chị và anh Lâm Thanh Tùng nói chuyện gì vậy?”