“Chị biết, chị biết hết mà, chị cũng buồn như em vậy, nhưng mà bây giờ không phải lúc chúng ta đau buồn, chúng ta phải tiếp tục sống, nếu như Huỳnh Bảo còn sống cũng không muốn chúng ta cứ đau buồn như vậy, em thấy có đúng không?”
Trần Thanh Thảo lau khô nước mắt rồi nhìn Hoàng Song Thư, đôi mắt cô bé ẩn sâu một niềm đau đớn khôn nguôi.
Hoàng Song Thư nói không sai, bây giờ bọn họ không ai được phép buồn bã, cũng không ai được phép đau khổ, vì họ cần phải sống tiếp để chứng kiến Trương Thiên Toàn và Vũ Phương Thùy phải thân bại danh liệt, họ không thể buồn bã mãi được.
Mặt khác, hôm nay Lâm Thanh Tùng đã cố tình dắt Lê Châu Sa ra ngoài xem phim, anh em của Lâm Thanh Tùng đã truyền lại cho anh ấy bí quyết để theo đuổi phụ nữ, trong đó có một điều là nên dắt cô gái ấy đi xem phim.
Hôm nay Lâm Thanh Tùng đã đến rất từ lúc tờ mờ sáng để đón Lê Châu Sa, mục đích chính là dắt Lê Châu Sa đi xem phim, trước giờ con người của Lâm Thanh Tùng chưa bao giờ biết làm những chuyện lãng mạn, thế nhưng bây giờ anh ấy vì Lê Châu Sa mà đã mong muốn được dành sự lãng mạn ấy cho cô.
Sau khi xem phim xong, Lâm Thanh Tùng đưa Lê Châu Sa đi ăn ở một nhà hàng vô cùng lãng mạn của Pháp.
Hai người ăn xong thì Lâm Thanh Tùng mới đưa Lê Châu Sa về nhà. Hôm nay tâm trạng của Lê Châu Sa khá tốt, trên đường đi cô ấy luôn miệng cười nói với Lâm Thanh Tùng. Có thể là vì dạo gần đây công ty của Trương Thiên Toàn đã nhận sự công kích vô hình của công ty Cảnh Phong cho nên công ty của Trương Thiên Toàn đang đứng trước bờ vực phá sản, đây chính là nguyên nhân khiến Lê Châu Sa vui như vậy, cô như đã trút được vô số những muộn phiền.
Lê Châu Sa bước xuống từ xe của Lâm Thanh Tùng, rồi nói với anh ấy: “Cảm ơn anh, Lâm Thanh Tùng.”
“Anh đã từng nói, anh không thích ba từ này.” Lâm Thanh Tùng chau mày rồi nhìn Lê Châu Sa và nói với giọng lạnh lùng.
Lê Châu Sa nhếch miệng lên rồi nhìn chằm chằm vào mắt Lâm Thanh Tùng: “Dù sao đi nữa em vẫn muốn cảm ơn tất cả những gì anh đã giúp em.”
“Cố gắng nghỉ ngơi thật tốt, mai anh sẽ dắt em đến để làm quen với môi trường ở công ty.” Lâm Thanh Tùng đưa tay khẽ vuốt lên mái tóc của cô ấy.
Lê Châu Sa đã chính thức trở thành tổng giám đốc của phòng kinh doanh tại công ty của Lâm Thanh Tùng.
“Được.” Lê Châu Sa thở dài rồi gật đầu đáp.
Sau khi nhìn thấy xe của Lâm Thanh Tùng đã rời khỏi thì Lê Châu Sa mới quay người lại rồi đi vào bên trong.
Lê Châu Sa cất giọng lên gọi tên của Hoàng Song Thư, thế nhưng không thấy Hoàng Song Thư phản ứng gì mà chỉ có Bánh Quy từ phòng khách chạy ra ôm lấy cô ấy nói: “Thím ba thím về rồi hả, Bánh Quy vừa về nhà là đã không thấy mẹ với cô đâu cả.”
“Chị hai và Gạo Tẻ đều không có ở nhà sao? Họ đi đâu cả rồi?” Hoàng Song Thư mỗi khi được nghỉ cũng rất ít khi đi ra ngoài, nghe thấy Bánh Quy nói vậy, Lê Châu Sa không khỏi ngạc nhiên mà hỏi lại.
Bánh Quy mím mỗi rồi lắc đầu nhìn Lê Châu Sa: “Bánh Quy cũng không biết nữa.”
“Bánh Quy con đói chưa?” Lê Châu Sa nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của Bánh Quy thì bật cười rồi ngắt nhẹ bầu má phúng phính của thằng bé rồi nói.
“Đợi chút thím ba sẽ làm cho con ăn, Bánh Quy ngoan đi làm bài tập trước đi nhé.”
“Vậy… em con đâu?” Bánh Quy suy nghĩ một hồi rồi hỏi Lê Châu Sa.
“Bánh Quy muốn chăm sóc em hả?” Lê Châu Sa nhìn Bánh Quy với ánh mắt dịu dàng rồi hỏi lại.
Bánh Quy đối xử với cục cưng nhỏ rất tốt, và cũng rất biết cách chăm sóc thằng bé.
Cục cưng nhỏ dường như cũng rất quý mến người anh họ là Bánh Quy này, mỗi lần Bánh Quy đến nựng má của thằng bé thì cục cưng nhỏ đều mở to đôi mắt ra để nhìn Bánh Quy. “Muốn chứ, Bánh Quy muốn được chăm sóc em.” Bánh Quy vỗ hai tay rồi chớp chớp mắt sau đó nói với Lê Châu Sa.
Cả ngày hôm nay Lê Châu Sa đều ở bên ngoài, cũng chưa được nhìn thấy cục cưng nhỏ, bây giờ nghe thấy Bánh Quy nhắc đến cục cưng nhỏ khiến cho Lê Châu Sa cũng muốn vào phòng để thăm nom thằng bé.
Lúc Lê Châu Sa dắt theo Bánh Quy đi vào phòng thì cục cưng nhỏ đã tỉnh giấc, lúc này vυ" nuôi đang cho thằng bé bú sữa.
Sức khoẻ của Lê Châu Sa không được tốt cho nên sữa của cô ấy cũng rất ít, thế là Lâm Thanh Tùng đã tìm cho cục cưng nhỏ một người vυ" nuôi ở bên ngoài để chăm sóc cho thằng bé.
Nhìn thấy Lê Châu Sa đi vào, vυ" nuôi nói với Lê Châu Sa bằng giọng kính cẩn: “Cô chủ cô về rồi à?”
“Cục cưng nhỏ hôm nay thế nào vậy vυ"?”
“Cậu ấy ngoan lắm, cậu chủ nhỏ lúc nào cũng rất ngoan ngoãn.” vυ" nuôi lập tức trả lời.
Lê Châu Sa bế cục cưng nhỏ vào lòng, nhìn khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu của thằng bé khiến trong lòng cô ấy cảm thấy ấm áp vô cùng.
“Phải rồi, vυ" có biết chị hai và Gạo Tẻ đi đầu không?” Lê Châu Sa ôm cục cưng nhỏ rồi nhìn vυ" nuôi hỏi.
vυ" nuôi nghe thấy vậy thì chần chừ một hồi rồi đáp: “Hình như họ đến siêu thị thì phải.”
“Họ đi được bao lâu rồi, sao muộn thế này rồi còn chưa thấy về nữa?” Lê Châu Sa nhíu mày tỏ vẻ hơi lo lắng.
Suy cho cùng thì hiện tại lúc nào Trương Thiên Toàn cũng đang nhằm vào bọn họ, Lê Châu Sa lo lắng như vậy cũng là lẽ thường tình.
“Cũng khá lâu rồi… hình như họ đã đi từ lúc ba giờ đúng.”
“Lâu vậy rồi sao?” Lê Châu Sa sầm mặt xuống rồi nói thầm, ngay lúc đó có tiếng xe từ bên ngoài vọng vào.
Sau khi Lê Châu Sa nghe thấy động cơ của chiếc xe đó, cô ấy lập tức đưa cục cưng nhỏ cho vυ" nuôi để cho bà ấy bể lấy thằng bé, sau đó cô ấy vội chạy ra khỏi phòng.
Vừa chạy ra bên ngoài thì Lê Châu Sa nhìn thấy Vũ Vĩnh Kỳ đang dìu Hoàng Song Thư và Trần Thanh Thảo đi vào. Vẻ mặt của hai người họ đều nhăn nhỏ, hai mắt đỏ ửng lên như vừa mới khóc xong vậy.
Lê Châu Sa vừa nhìn thấy hốc mắt đỏ hồng của Hoàng Song Thư và Trần Thanh Thảo lập tức hỏi với giọng lo lắng: “Chị hai, Gạo Tẻ, hai người sao vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Nghe thấy giọng của Lê Châu Sa, Hoàng Song Thư và Trần Thanh Thảo đưa mắt nhìn nhau, sau đó lắc đầu tỏ vẻ miễn cưỡng: “Không có chuyện gì đâu.”
“Có thật không?” Nghe thấy Hoàng Song Thư nói vậy, Lê Châu Sa tỏ ra không tin.
Hai mắt của Hoàng Song Thư và Trần Thanh Thảo đều đỏ ửng cả lên trông cứ như vừa mới khóc xong vậy, không biết là vì lý do gì.
“Là… thật mà.” Trần Thanh Thảo nói với giọng nghẹn ngào, sau đó cô bé đứng dậy nói tiếp: “Chị ba, em xin lỗi, hôm nay em hơi mệt nên chắc không ăn cơm tối đâu.”
“Gạo Tẻ.” Nghe thấy Trần Thanh Thảo nói như vậy, Lê Châu Sa lo lắng mà gọi tên cô bé, thế nhưng Trần Thanh Thảo chỉ lắc đầu, sau đó để cho Vũ Vĩnh Kỳ dìu cô bé lên trên lầu.
Biểu cảm của Trần Thanh Thảo khiến Lê Châu Sa trở nên ngỡ ngàng.
Cô ấy quay đầu lại nhìn Hoàng Song Thư rồi hỏi: “Chị hai, Gạo Tẻ sao vậy?”
“Không có gì đâu, chỉ là chị đi coi một bộ phim với con bé, chắc là do con bé xúc động vì bộ phim đó quá thôi.”
Hoàng Song Thư giải thích cho Lê Châu Sa nghe, trong đôi mắt ấy dường như vẫn ẩn chứa một điều gì đó chưa nói ra.
Lê Châu Sa vốn là một người rất thông minh, nhìn thấy dáng vẻ Hoàng Song Thư như vậy, ánh mắt của cô ấy bỗng nhiên sầm lại.
Cô ấy nhìn Hoàng Song Thư rồi thở dài rồi hỏi: “Chị hai, có phải chị có chuyện gì đang giấu em không?”
Biểu cảm của Hoàng Song Thư và Trần Thanh Thảo đều rất kì lạ, Lê Châu Sa có nghi ngờ cũng là điều đương nhiên.
Câu nói của Lê Châu Sa đã khiến cho các ngón tay của Hoàng Song Thư trở nên run rẩy.
Một lúc lâu sau, cô mới cười một cách gượng gạo đáp lại Lê Châu Sa: “Không có, chị thì có chuyện gì phải giấu em chứ? Được rồi, đừng nghĩ ngợi lung tung nữa, chị vào bếp nấu cơm trước đầu, chắc mọi người đều đói cả rồi đúng không?”
Dứt lời, Hoàng Song Thư lập tức đi vào bếp.
Dáng vẻ của Hoàng Song Thư như đang muốn né tránh điều gì vậy, lúc này khuôn mặt xinh đẹp của Lê Châu Sa bao trùm một sự khó hiểu và nghi ngờ.
“Thím ba, thím sao vậy?” Bánh Quy vốn đang bế cục cưng nhỏ ngồi trên sofa nhưng khi thấy vẻ mặt Lê Châu Sa hơi kì lạ nên không kiềm lòng được mà cất giọng hỏi.
Lê Châu Sa quay sang nhìn Bánh Quy rồi trả lời: “Bánh Quy ngoan trông chừng em nha, thím lên trên để hỏi xem cô có sao không.”
“Dạ.” Bánh Quy không hiểu được những chuyện của người lớn mà chỉ gật đầu.
Lê Châu Sa đi lên lầu, cô ấy bước đến phòng ngủ của Trần Thanh Thảo sau đó đưa tay lên định gõ cửa thì nghe thấy cuộc nói chuyện của Trần Thanh Thảo và Vũ Vĩnh Kỳ, cánh tay của Lê Châu Sa khựng lại, ánh mắt của cô ấy cũng tối sầm xuống.
Trong phòng, Trần Thanh Thảo đang nằm trong lòng của Vũ Vĩnh Kỳ, cô bé đưa hai tay nắm chặt cổ áo của Vũ Vĩnh Kỳ như đang cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, sau đó lại bật khóc nức nở.
” Vĩnh Kỳ… em buồn lắm, em phải làm sao đây? Anh nói cho em biết đi, tất cả đều không phải thật đúng không? Nhất định đều là giả đúng không?”
“Gạo Tẻ, em phải học cách chấp nhận sự thật, đã lâu như vậy rồi vẫn chưa tìm thấy anh Huỳnh Bảo, trong lòng chúng ta ai cũng đã nghĩ đến chuyện này rồi, bây giờ chỉ là lúc chúng ta chịu chấp nhận hiện thực mà thôi.” Vũ Vĩnh Kỳ âu yếm vuốt mái tóc của Trần Thanh Thảo rồi an ủi cô bé.
Trần Thanh Thảo cắn chặt môi rồi không ngừng lắc đầu trước mặt Vũ Vĩnh Kỳ.
“Em… em không muốn chấp nhận, em cũng không thể chấp nhận được, chị ba vẫn luôn đợi anh ba quay về, anh nghĩ chị ba có thể chấp nhận được không?”
Vũ Vĩnh Kỳ im lặng, cậu bé đặt tay lên vai Trần Thanh Thảo rồi không ngừng vuốt ve để xoa dịu cảm xúc của cô bé.
“Chị ba nhất định không thể chịu nổi, chị ấy vẫn luôn tin rằng anh ba sẽ quay về, nếu như chị ba biết được rằng đã tìm thấy thi thể của anh ba thì..”
“Rầm.” Trần Thanh Thảo vẫn chưa nói xong thì cửa phòng đã bị ai đó dùng lực đẩy mạnh vào. Lê Châu Sa đứng trước cửa phòng rồi nhìn Trần Thanh Thảo và Vũ Vĩnh Kỳ với khuôn mặt trắng bệch không còn giọt máu.
Vẻ mặt của người phụ nữ ấy nhìn Trần Thanh Thảo vô cùng kinh hãi, sợ sệt, thậm chí hết sức khủng khiếp.
Tiếng động mạnh ban nãy làm cho Trần Thanh Thảo giật mình, cô bé quay đầu lại nhìn về chỗ mà Lê Châu Sa đang đứng, sau đó cô bé giật nảy mình rồi hít vào một hơi dài, miệng lắp bắp gọi tên của Lê Châu Sa.
“Chị ba… sao chị lại…?”
“Nói cho chị biết đi, em nói như vậy là có ý gì?” Lê Châu Sa hỏi Trần Thanh Thảo vô cùng dồn dập, cô ấy giữ lấy vai của Trần Thanh Thảo rồi dùng sức lắc mạnh.
“Chị ba… chị bình tĩnh lại đi.” Hành động của Lê Châu Sa khiến Trần Thanh Thảo vô cùng sợ hãi, đến mức nước mắt cô bé lại chực trào ra.
“Gạo Tẻ… mấy lời ban nãy em nói là có ý gì? Thi thể của Phan Huỳnh Bảo? Em đã nói như vậy có đúng không? Nói cho chị nghe, có phải em đã nói như vậy không?” Lê Châu Sa gắn lên một tiếng, lúc này những đường nét xinh đẹp trên khuôn mặt ấy trở nên vô cùng đáng sợ.
“Phải.” Trần Thanh Thảo nhìn khuôn mặt đáng sợ của Lê Châu Sa, cô bé chỉ đành gật đầu rồi lí nhí nói.
“Không… chuyện này chắc chắn là giả, chắc chắn đều là giả dối.” Nhìn thấy Lê Châu Sa không thể chấp nhận được sự thật, đôi mắt của Trần Thanh Thảo dường như đã bị nhoè đi.
Ánh mắt bị thương và đau đớn của cô bé nhìn về phía Lê Châu Sa, khi Vũ Vĩnh Kỳ định bước đến thì cô bé đã đẩy nhẹ cậu bé ra.
“Chị ba, em cũng không muốn chấp nhận, thế nhưng phía cảnh sát họ đã tìm thấy thi thể của anh ba, nếu chị muốn đến đó xem em có thể dẫn chị đến đó, có được không chị?” Trần Thanh Thảo ngồi xổm xuống, ôm lấy thân hình đang run rẩy của Lê Châu Sa.
Đôi mắt sáng long lanh của Lê Châu Sa nhìn chằm chằm vào Trần Thanh Thảo, nước mắt đã ướt đẫm trên khuôn mặt của cô ấy. Cô nắm chặt bàn tay lại rôi hít thở một hơi thật sâu, sau đó nức nở đáp: “Được… em dắt chị đến đó xem Phan Huỳnh Bảo, chị muốn biết người đó có thật sự là Phan Huỳnh Bảo hay không.”
Dù cho có ra sao thì Lê Châu Sa vẫn không tin Phan Huỳnh Bảo đã chết, cô ấy không tin, tuyệt đối không thể tỉ được chuyện Phan Huỳnh Bảo đã không còn sống trên đời này nữa.
Sau khi Hoàng Song Thư nấu xong bữa tối, cô vừa định lên lầu để gọi Lê Châu Sa và mọi người xuống ăn cơm thì thấy Trần Thanh Thảo dìu Lê Châu Sa đi xuống với đôi mắt đỏ hoe. Tim cô đập thình thịch, cô nhìn về phía Trân Thanh Thảo rồi dùng ánh mắt để dò hỏi có phải là Lê Châu Sa đã biết hết mọi chuyện rồi không.
Trần Thanh Thảo gật đầu, lúc này Hoàng Song Thư đã mặt cắt không còn một giọt máu.
“Châu Sa.” Ngón tay của Hoàng Song Thư run rẩy, cô gọi tên của Lê Châu Sa.
Lê Châu Sa biết rõ Hoàng Song Thư đang lo lắng cho mình, cô ấy hít một hơi thật sâu rôi nhìn Hoàng Song Thư, sau đó lắc đầu và nói: “Em biết rồi chị hai, em sẽ mạnh mẽ, bây giờ em sẽ đến đồn công an để nhận diện thi thể.”