Mắt Trần Thanh Vũ khẽ mở, cứ như anh nghe được tiếng gọi của Huỳnh Bảo Nhi vậy.
“Bảo Nhi.” Giọng của Trần Thanh Vũ rất nghẹn ngào xót xa, giống như đang rất đau khổ vậy, khiến người ta cảm thấy rất khó chịu.
Huỳnh Bảo Nhi nghe vậy bèn ôm lấy Trần Thanh Vũ, giận dữ quát: “Trần Thanh Vũ, đừng tưởng rằng anh thành ra thể này thì em sẽ tha thứ cho anh, anh rõ chưa? Anh đừng có mơ mà định dùng cách này để làm em tha cho anh.”
Nghe giọng nói hung dữ của Huỳnh Bảo Nhi, Trần Thanh Vũ không kìm được mà nở nụ cười.
Anh nhẹ nhàng vươn tay ra nắm lấy tay Huỳnh Bảo Nhi tay, đôi mắt phiếm hồng mà lầm bẩm với cô: “Huỳnh Bảo Nhi… anh… yêu em… Thật sự rất yêu, rất yêu em” Tay Huỳnh Bảo Nhi run lên, cô cắn chặt đôi môi nhưng không hề trả lời Trần Thanh Vũ.
Người Huỳnh Bảo Nhi cứng đờ ra, sau lưng cũng dần căng cứng.
Cô nắm chặt tay, cố gắng đè nén cảm xúc của mình xuống.
“Huỳnh Báo Nhi… nếu ở bên người kia em thấy hạnh phúc, thì em cứ đi đi, anh chỉ muốn yên lặng nhìn em hạnh phúc mà thôi.”
Trần Thanh Vũ lẩm bẩm xong mấy câu đó thì lưu luyển nhìn Huỳnh Bảo Nhi một lúc, rồi ngất đi.
Nhìn gương mặt phiếm đỏ, vì ngất đi mà vẹo sang một bên của Trần Thanh Vũ, Huỳnh Báo Nhi bỗng run lên. Cô nắm chặt tay, nghẹn ngào gọi tên Trần Thanh Vũ.
“Trần Thanh Vũ… đồ đáng ghét…” Cô gọi tên anh một cách yếu ớt, thể nhưng, dù Huỳnh Bảo Nhi có gọi Trần Thanh Vũ thế nào, anh cũng không hề phản ứng lại.
Sau khi tới bệnh viện, bác sĩ lập tức đưa Trần Thanh Vũ tới phòng phẫu thuật để tiến hành giải phẫu. Huỳnh Bảo Nhi ngồi ngoài hành lang, cả người lạnh bằng. Trần Thanh Vũ có vẻ đang rất nguy kịch, cô thật sự rất sợ, sợ Trần Thanh Vũ sẽ xảy ra chuyện gì.
Trần Thanh Vũ, em vẫn chưa hoàn toàn tha thứ cho anh đâu. Nếu anh dám xảy ra chuyện gì, cả đời này đừng mơ em sẽ tha thứ cho anh.
Huỳnh Bảo Nhi nắm chặt tay, nhìn đèn đỏ đang chớp nháy trước mặt, vành mắt cô đỏ lên.
Hai giờ sau, bác sĩ bước ra khỏi phòng giải phẫu. Mấy người họ nói rằng Trần Thanh Vũ vì uống rượu quá nhiều nên trúng độc cồn, hiện đã rửa ruột. Hơn nữa, miệng vết thương đã nhiễm trùng nên vẫn sốt cao không dứt, họ muốn giữ anh ở lại để quan sát thêm.
Bởi vì chuyện của Huỳnh Bảo Nhi và Merlin nên Trần Thanh Vũ mới buồn bực trong lòng, vừa uống rượu, vừa tự làm hại bản thân nên vết thương của anh mới như thế.
Huỳnh Bảo Nhi biết Trần Thanh Vũ không sao thì quả tim vẫn luôn treo nơi cổ họng mới thả lỏng xuống.
Cô đi cùng bác sĩ tới phòng bệnh của Trần Thanh Vũ, nhìn khuôn mặt trằng bệnh của Trần Thanh Vũ đang nằm trên giường bệnh thì cười khổ một tiếng. Chờ vị bác sĩ người Đức tiêm cho Trần Thanh Vũ xong, cô vươn tay, vuốt ve khuôn mặt tiều tụy của anh. Cô nhìn anh rất lâu, rồi bất chợt hỏi.
“Trần Thanh Vũ… có phải em cố chấp quá không?”
Rõ ràng hai người yêu thương nhau, nhưng lại cứ phải tra tấn nhau.
Gió ngoài cửa sổ phất qua gương mặt của Trần Thanh Vũ. Anh khẽ mở mắt rồi ôm ngực mình, ho khan một trận. Anh chậm rãi cúi đầu thì thấy khuôn mặt tái nhợt xinh đẹp của Huỳnh Bảo Nhi.
Anh chậm rãi vươn tay, nhẹ nhàng vuốt lên khuôn mặt
Huỳnh Bảo Nhi, rồi dừng ánh mắt ở đôi môi nhợt nhạt của cô.
“Bảo Nhi… anh yêu em, thực sự rất yêu em..” Anh không thể ích kỷ như vậy, chuyện lần này là anh sai, tất cả đều là lỗi của anh.
Anh không thể tha thứ cho sự yếu đuoi của mình, cho nên anh quyết định sẽ tự mình rời khỏi đây.
Anh không muốn để Huỳnh Bảo Nhi phải khó xử, cũng không muốn Huỳnh Bảo Nhi phải khổ sở.
“Bảo Nhi, kể cả khi không có anh ở bên cạnh, em cũng nhất định phải sống thật hạnh phúc, em hiểu không? Phan Huỳnh Đức là người anh hâm mộ nhất trên cuộc đời này, bởi vì cậu ta có thể ở bên em vĩnh viễn, anh cũng muốn… được làm trái tim em, được ở trong lồng ngực em vĩnh viễn. Nếu như thế thì anh sẽ không thể tổn thương em”
“Hẹn gặp lại em, Huỳnh Bảo Nhi”
Trần Thanh Vũ không rời mắt khỏi gương mặt vẫn đang ngủ say của Huỳnh Bảo Nhi, đôi mắt phượng hẹp dài đong đầy quyến luyến.
Anh nhìn Huỳnh Bảo Nhi rất lâu, sau đó mới lết thân thế suy yếu rã rời ra khỏi bệnh viện. Chờ đến khi Huỳnh Báo Nhi tỉnh lại, cô đã không còn thấy bóng dáng của Trần Thanh Vũ trong phòng bệnh.
Huỳnh Bảo Nhi hoảng loạn gọi tên Trần Thanh Vũ, nhưng không hề được đáp lại. Mãi đến khi Huỳnh Bảo Nhi thấy được mảnh giấy được đặt trên bàn tròn cách đó không xa, cô mới hoảng loạn nhào về đó. Huỳnh Bảo Nhi đọc lời nhắn trên tờ giấy mà không kìm được nước mắt.
Tờ giấy không ghi dài dòng, chỉ vẻn vẹn có mấy câu.
“Bảo Nhi, là anh của lỗi, anh không nên ích kỷ như thế. Em phải được một người đàn ông tốt che chở, anh không còn tư cách gì để yêu em nữa. Hẹn gặp lại em nhé, tình yêu của anh, anh thật sự… rất yêu em. Anh phạm phải sai lầm nên phải chịu trừng phạt, em đừng tìm anh nữa. Chúc em hạnh phúc”
“Tên khốn, anh lấy tư cách gì mà chúc em hạnh phúc” Huỳnh Bảo Nhi giống như phát điên, cô xé nát mẩu giấy trong tay, rồi điên cuồng lau đi nước mắt, chạy vội ra ngoài.
“Vân Hạ, em sao vậy?”
Vũ Khả Hân đang ở gần chỗ Trần Thanh Vũ nằm viện nên theo Vũ Hoàng Nam tới đây thăm anh luôn. Cô ấy thấy hai mắt Huỳnh Bảo Nhi đỏ bừng chạy ra khỏi bệnh viện nên lo lắng ngăn lại, đáy mắt tràn đầy phức tạp hỏi.
“Trần Thanh Vũ… Trần Thanh Vũ đi rồi.” Huỳnh Bảo Nhi không thể nói nên lời, thút thít lắp bắp.
“Cái gì? Trần Thanh Vũ đi rồi sao?”
Vũ Khả Hân giật mình nhìn Huỳnh Bảo Nhi, sắc mặt cũng khó coi.
“Anh ấy để lại một tờ giấy bảo em phải hạnh phúc xong đi rồi. Tên khốn này, đừng tưởng rằng anh ấy làm thế thì em sẽ tha thứ cho anh ấy. Anh ấy còn chưa xin lỗi em, sao lại dám bỏ đi chứ?”
Mắt Huỳnh Bảo Nhi sưng lên, cô nằm chặt thở dốc, rồi thét lên đầy giận dữ. Nhìn Huỳnh Bảo Nhi không khống chế được cảm xúc của mình, Vũ Khả Hân hơi đau đầu.
Cô ấy muốn giúp Trần Thanh Vũ theo đuổi Huỳnh Bảo Nhi một lần nữa. Ai mà ngờ, cuối cùng Trần Thanh Vũ lại quyết định như thế này? Nhìn Huỳnh Bảo Nhi đã mất khống chế, Vũ Khả Hân chỉ có thể nhẹ giọng nói: “Bảo Nhi, em cứ bình tĩnh trước đã. Có khả năng Trần Thanh Vũ đang đi đến sân bay. Chị đã từng nói chuyện với anh ấy, anh ấy cũng từng nói nếu em không tha thứ được nữa thì anh ấy sẽ đi Iraq.”
“Anh ấy điên rồi ư?”
Một nơi như Iraq mà nói đi là đi sao?
Bên kia hàng năm chiến tranh liên miên không dứt, Trần Thanh Vũ điện thật rồi.
“Chị nghĩ anh ấy không thể chấp nhận được nỗi đau mất em nên mới tới nơi kia, muốn kết liễu cuộc đời của mình.”
Vũ Khả Hân thở dài một tiếng, nói với Huỳnh Bảo Nhi.
“Anh ấy đang mơ mộng hão huyền sao?”
Huỳnh Bảo Nhi tức giận gầm lên, lập tức sai người tới công ty hàng không điều tra điểm đến của Trần Thanh Vũ.
Mười phút sau, kết quả điều tra được gửi tới di động của Huỳnh Bảo Nhi.
Vũ Khả Hân thật sự nói đúng, Trần Thanh Vũ đã tự mua một vé máy bay đến Iraq vào mười một giờ hôm nay.
Huỳnh Bảo Nhi lập tức lái xe đến sân bay. Nhìn dáng vẻ hoảng loạn của Huỳnh Bảo Nhi, Vũ Khả Hân quay đầu lại, nhìn khuôn mặt ôn hoà của Vũ Hoàng Nam mà nói: “Hoàng Nam, chúng ta cũng qua đó luôn đi. Để một mình Vân Hạ qua đó em không yên tâm cho låm”
“Được.” Vũ Hoàng Nam dịu dàng nhìn Vũ Khả Hân, rồi vươn tay ra nằm tay cô ấy và đi đằng sau Huỳnh Bảo Nhi. Sân bay.
Huỳnh Bảo Nhi vội vã chạy khắp sân bay. Vất vả lắm cô mới tìm được chuyển bay của Trần Thanh Vũ, lại được thông báo là chuyến bay này đã cất cảnh.
Khuôn mặt Huỳnh Bảo Nhi thoáng chốc trắng bệch. Cô hồn bay phách lạc nhìn về phía trước, đáy mắt đong đầy cô đơn.
“Thưa cô, cho hỏi cô còn cần giúp gì không?”
Lễ tân thấy khuôn mặt phờ phạc của Huỳnh Bảo Nhi thì không kìm được mà hỏi thêm lần nữa.
Huỳnh Bảo Nhi khó khăn mở miệng, giọng nói đầy nghẹn ngào, cô yếu ớt lắc đầu, đôi mắt mê man nói: “Không còn gì nữa, cảm ơn.”
Nói xong, Huỳnh Bảo Nhi quay đầu lại, bước ra khỏi sân bay. Huỳnh Bảo Nhi không đi ngay, chỉ ngồi đờ đẫn một mình ở bên ngoài sánh lớn. Lúc hai người Vũ Khả Hân tìm được Huỳnh Bảo Nhi, cô đang ôm chặt lấy bản thân, không ngừng run rẩy. Thấy dáng vẻ này của Huỳnh Bảo Nhi, Vũ Khả Hân cũng không vui vẻ gì. Cô ấy bước lại gần rồi vươn tay, ôm lấy Huỳnh Bảo Nhi.
“Vân Hạ, em không sao.”
Huỳnh Bảo Nhi nghe được giọng nói của Vũ Khả Hân thì chậm rãi ngẩng đầu, trong ánh mắt chí còn mệt mỏi chán chường: “Khả hân, anh ấy đi rồi, giờ thì anh ấy đi thật rồi.”
Trần Thanh Vũ thật sự đã bỏ cô để đến một nơi xa xôi như Iraq ư? Tên khốn kia lấy tư cách gì mà nói những lời làm cô khó chịu như thế? “Đi rồi cũng tốt, em lại khỏi phải buồn lòng. Vân Hạ à, chúng ta về đi thôi, bé Gạo Tẻ vẫn đang chờ ở nhà” Vũ Khá Hân không biết nên an ủi Huỳnh Bảo Nhi ra sao, chỉ có thể vuốt ve đầu cô, nhẹ giọng khuyên bảo,
Cánh môi của Huỳnh Bảo Nhi trắng đến mức làm ta cảm thấy đau lòng. Cô mở đôi mắt chua xót rồi tự lẩm bẩm: “Vũ Khả Hân, rốt cuộc em phải làm gì bây giờ đây? Em hiện giờ rất khó chịu, thật sự… rất khó chịu..”
“Ngoan, đừng buồn. Em còn có Quân Phi và Huỳnh Bảo, còn có bé Gạo Tẻ nữa. Đây là lựa chọn của Trần Thanh Vũ, chúng ta nên tôn trọng anh ấy.”
Vũ Khả Hân đỡ lấy Huỳnh Bảo Nhi, bước từng bước một ra khỏi sân bay. Lúc bọn họ rời đi, trên bầu trời xanh có vài chiếc máy bay xẹt qua. Huỳnh Bảo Nhi ngẩng đầu nhìn những chiếc máy bay kia, những giọt nước nước cũng không kìm được mà chảy xuống ào ạt.