Vì Huỳnh Bảo Nhi đã chấp nhận lời theo đuổi của Merlin cho nên La La rất vui mừng, con bé đứng ở một bên vừa vỗ tay vừa hoan hô.
Nhìn bọn họ rất giống một gia đình hạnh phúc khiến cho nhiều người đi qua đều không nhịn được quay đầu lại nhìn.
Ở một chỗ cách đó không xa, Trần Thanh Vũ đang đứng ở dưới ngọn đèn đường nhìn theo bóng lưng của Huỳnh Bảo Nhi và Merlin rời đi, đôi mắt anh dần trở nên ảm đạm.
Huỳnh Bảo Nhi… em thật sự… muốn kết thúc với anh sao? Sao em lại có thể nhẫn tâm làm như thế?
Sau khi Huỳnh Bảo Nhi nhận lời Merlin, mỗi ngày cậu ta đều chạy tới biệt thự của cô đều đặn, thể hiện đúng chuẩn một người đàn ông tốt. Sau khi Vũ Khả Hân biết được chuyện này, biểu cảm của cô ấy lập tức trở nên kỳ lạ. Sau đó cô ấy nhìn về phía Huỳnh Bảo Nhi cười nói rằng đời này Huỳnh Bảo Nhi đúng là đã bắt được trái tim rất nhiều người đàn ông tốt.
Nhưng Huỳnh Bảo Nhi chỉ cười cười không đáp.
Có nhiều lúc, cô đều ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ. Biểu cảm ấy người khác nhìn không hiểu được, đương nhiên là Merlin cũng thế.
Cậu ta chỉ biết rằng khi nhìn cô như vậy cậu ta vẫn thường cảm thấy rất đau lòng, vẫn luôn có một loại xúc động muốn bật khóc.
“Bảo Nhi, có phải là chị không thích tôi không?”
Khoảng nửa tháng sau khi hai người chính thức xác nhận mối quan hệ, hai người ngồi trước khung cửa sổ dưới đất uống trà, ăn bánh Merlin đưa tới. Cậu ta do dự hồi lâu cuối cùng vẫn nhìn sang cố cất tiếng hỏi.
Huỳnh Bảo Nhi nghe xong, bàn tay đang cầm bánh lập tức ngừng lại một lát.
Cô ngẩng đầu nhìn Merlin hỏi lại: “Tại sao lại nói như vậy?”
“Tôi… tôi cảm thấy chị ở cách tôi rất xa” Cậu ta thở dài bất lực đáp.
Lúc biết cô chấp nhận mình đúng là cậu ta đã cảm thấy rất vui nhưng mà rất nhanh sau đó Merlin đã phát hiện ra tình trạng khác thường của Huỳnh Bảo Nhi.
Có lúc cô sẽ đi dạo phố, ăn vặt với cậu ta nhưng mà Merlin cảm thấy cảm giác giữa hai người họ không giống người yêu mà giống như bạn bè hơn.
“Merlin, thật xin lỗi. Đã nhiều ngày như thế mới thắng thắn với cậu, tôi… thật ra thì tôi chỉ muốn ép anh ấy đi mà thôi.”
Huỳnh Bảo Nhi nhìn cậu ta cất lời.
“Tôi biết, người đàn ông kia là chồng của chị đúng không?”
“Cậu biết sao?”
Huỳnh Bảo Nhi cảm thấy khiếp sợ trước lời nói của Merlin.
Merlin nhếch miệng để lộ ra hàm răng trắng sáng, nhìn rất dễ chịu.
“Vũ Khả Hân đã nói với tôi về nỗi khổ của chi, chị ấy đúng là rất hiểu chị”
Hóa ra Vũ Khả Hân đã nhận ra suy nghĩ của cô từ trước sao? Nếu cô ấy nhận ra vậy cũng có nghĩa là cô ấy đã biết Trần Thanh Vũ ở đây rồi? “Bảo Nhi, lúc chúng ta ở bên nhau tôi mới phát hiện ra hình như đôi mình chỉ hợp để làm bạn” Merlin cố hít thật sâu che giấu nỗi cô đơn nơi đáy mắt, cậu ta nhìn Huỳnh Bảo Nhi rồi giơ tay ra và nói.
Cô thắng người lại bắt tay với cậu ta rồi đáp: “Merlin, cậu sẽ tìm được một cô gái tốt.”
“Cảm ơn lời chúc của chị, tôi cũng mong là chị và chồng của mình có thể quay về bên nhau”
“Lời chúc này sợ là không the rồi.” Huỳnh Bảo Nhi mim cười nhàn nhạt đáp.
“Bảo Nhi, chị có để ý đến những biểu cảm của mình không?”
Merlin nghe xong đột nhiên nghiêm túc hói. Cô sờ lên mặt mình phiền muộn hỏi lại: “Biểu cảm của tôi u?”
“Ừ, chị rất hay ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ. Bảo Nhi, chị không lừa được trái tim mình rằng chị vẫn còn yêu chồng chị đâu. Nếu đã như thế thì chi nên quay lại với anh ấy thôi. Những chuyện của chị Vũ Khả Hân đã kể với tôi rồi, tôi rất ngưỡng mộ tình yêu của hai người”
“Đúng vậy, bọn tôi đã từng rất yêu nhau, cũng đã cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện. Tôi cứ nghĩ rằng bọn tôi sẽ mãi như thế, nằm lấy tay nhau cho đến lúc mái tóc bạc phơ…” Huỳnh Bảo Nhi thở dài đáp.
“Chỉ vì lỗi lầm nhất thời của anh ấy sao?”
Merlin cảm thấy hơi khó hiểu.
Cô chỉ im lặng không tiếp lời.
Merlin nhìn cô rồi nói tiếp: “Thực ra thì ở giai đoạn này người đàn ông sẽ xuất hiện cảm giác hoang mang, điều này rất bình thường. Tôi kể cho chị nghe một câu chuyện nhé!”
Huỳnh Bảo Nhi cảm thấy hứng thú nên lại ngồi xuống nghe cậu ấy kể chuyện.
“Tôi có một người bạn, co ấy là một cô con gái của một gia đình giàu có. Từ nhỏ cô ấy đã không thích bị ràng buộc, thích làm những điều mạo hiểm. Lúc cô ấy rời khỏi quê hương đi mạo hiểm đến nơi khác đã làm quen được với một người đàn ông. Sau đó hai người yêu nhau, sinh ra một cậu con trai. Cô ấy tiếp tục theo đuổi cuộc sống tự do mà mình mong muốn, dù cho người đàn ông kia có níu kéo thể nào thì cô ấy vẫn không máy may động lòng. Cô ấy vứt lại đứa con trai một tuổi bước lên chuyển hành trình mới. Còn người đàn ông kia vì muốn ở bên cô ấy cho nên đã giao lại công ty cho một người bạn quản lý để đi theo cô. Cuối cùng cũng đã khiến cho cô ấy cảm động, hai người cùng nhau trải qua cuộc sống binh dị. Nhưng đến năm bọn họ năm mươi tuổi, người đàn ông kia không chống lại được sự mê hoặc từ một người phụ nữ khác, suýt chút nữa thì đã phạm phải sai lầm nɠɵạı tình, may mà cuối anh ta kịp thời tỉnh ngộ, anh ta cầu xin cô ấy tha thứ nhưng rồi cô ấy vẫn không thể tha thứ cho sai lầm bị phản bội ấy, nên đành một mình ra đi sống một mình. Còn người đàn ông kia vì muốn xin cô ấy tha thứ nên đã đuổi theo cô ra nước ngoài, nhưng rồi anh ta gặp phải tai nạn máy bay rồi qua đời.”
“Hơi giống tình huống của tôi nhi?”
Sau khi nghe xong, ảnh mắt Huỳnh Bảo Nhi hơi lóe lên.
“Đúng vậy. Tôi nói những điều này chẳng vì gì cả, chỉ muốn nói với chị rằng người đàn ông khi đã bước đến độ tuổi này nhất là những người đàn ông thành đạt thì xung quanh sẽ bị bủa vây bơi vô số điều mê hoặc. Có những lúc họ cũng sẽ khát vọng những thân thể trẻ trung, điều đó cũng là điều bình thường. Theo như tôi biết chồng chị suýt nữa thì phát sinh quan hệ với người phụ nữ khác, nhưng mà sự thật thì vẫn chưa hề xảy ra. Điều này chứng tỏ trong tim anh ta vẫn còn có chị”
“Tuyệt đối đừng chờ đến khi mất đi thì mới hối hận. Người bạn đó của tôi bây giờ cũng đau đớn không thiết sống, cô ấy thường nói với tôi rằng nếu như lúc đó cô ấy không kiên quyết như vậy thì có lẽ mọi chuyện đã khác”
Nếu như ban đầu không kiên quyết như thế?
Đôi mắt cô dần trở nên mơ màng.
Cô dần dần cuộn chặt tay lại nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Chị cứ nghĩ cho kỹ đi. Tôi thật sự không mong hai người sau khi mất đi nhau thì mới nhìn ra được sự tồn tại quan trọng của đối phương.”
Sau khi nói câu này, Merlin lập tức rời đi.
Sau khi cậu ấy đi, Huỳnh Bảo Nhi ngồi một mình bên cửa sổ thật lâu, thật lâu.
Ánh nắng bên ngoài ấm áp dễ chịu rơi xuống gương mặt cô, lớp ảnh sảng nhàn nhạt ấy khiến cả người cô đều như vàng đang phát sáng
Bàn tay cô cuộn chặt lại, môi cũng mím thành một đường thẳng
Không biết Vũ Khả Hân đã tới bên cạnh Huỳnh Bảo Nhi từ lúc nào, có ấy nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng nói giống như đang tiếc nuối: “Đã rất nhiều ngày rồi anh ấy không tới vườn hoa nữa, có phải là đi thật rồi không?”
Huỳnh Bảo Nhi chỉ nắm tay thật chặt không trả lời.
Vũ Khả Hân thấy cô không đáp nên nói tiếp: “Vân Hạ, chị cảm thấy lần này Trần Thanh Vũ đã biết sai rồi. Anh ấy cũng đã kiến trì lâu như thế, mỗi ngày đều lặng lẽ tới nhìn em, chị nghĩ là chắc hẳn anh ấy đã rất cô độc. Em cũng biết thái độ của Quân Phi đổi với Trần Thanh Vũ là như thế nào mà. Có lúc cứ nhìn anh ấy là chị lại cảm thấy đau lòng.”
“Việc lần này không thể nói là Trần Thanh Vũ không sai, việc suýt chút nữa anh ấy đã bị cuốn hút bởi cơ thể người con gái trẻ trung đúng là chị cũng không thể tha thứ được. Nhưng mà dù sao thì anh ấy cũng chưa thật sự nɠɵạı tình đúng không? Chị nghĩ lúc ấy Trần Thanh Vũ chỉ là rơi vào một ngõ cut, vừa chịu đựng con dã thú trong người mình vùng vẫy, vừa phải đấu tranh với tình cảm dành cho em. Suy cho cùng Trần Thanh Vũ chỉ là suýt nữa bước nhầm đường thôi.”
“Vũ Khả Hân, chị muốn em tha thứ cho anh ấy sao?”
Huỳnh Bảo Nhi nhìn Vũ Khá Hân, nhẹ giọng hỏi.
“Đã sắp hai năm rồi, chúng ta cũng không còn trẻ nữa” Vũ Khả Hân vừa sờ nếp nhăn nơi khóe mắt vừa nói.
“Nhưng mà trái tim của chúng ta thì vẫn còn trẻ. Vân Hạ, em nên tha thứ cho anh ấy. Nhìn hai người rõ là còn yêu nhau nhưng lại giày vò nhau như vậy chị rất đau lòng Em vẫn thường nói muốn chị được hạnh phúc nhưng mà chị cũng muốn em hạnh phúc, em có biết không?”
Nghe những lời của Vũ Khả Hân, trái tim Huỳnh Bảo Nhi càng run lên dữ dội.
“Anh ấy sống ở chỗ cách chúng ta không xa, em đi tìm anh ấy đi. Chị nghĩ là Trần Thanh Vũ chưa đi đâu, chắc là đã xảy ra chuyện gì đó. Chị không muốn sau này em sẽ hối hận.” Vũ Khả Hân nói xong cũng nhanh chóng đi khỏi.
Nghĩ đen câu chuyện ban nãy Merlin kể, gương mặt cô bất giác trở nên trắng bệch.
Cô đứng dậy rời khỏi biệt thự, rồi chạy về nơi Trần Thanh Vũ đang sống.
Vũ Khả Hân đứng ở đầu cầu thang nhìn theo bóng lưng vội vàng của cô, khóe môi cũng cong lên.
Bây giờ điều duy nhất mà cô ấy có thể làm cũng chỉ có thể. Chuyện còn lại chỉ có thể giao cho Trân Thanh Vũ thôi, mong là anh ấy có thể khiến Huỳnh Bảo Nhi tha thứ cho mình.
“Khả Hân, bọn họ sẽ hạnh phúc thôi.” Không biết Vũ Hoàng Nam đã bước tới bên cạnh cô ấy từ lúc nào, cậu ấy nhẹ nhàng ôm lấy eo Vũ Khả Hân rồi cất lời.
Vũ Khả Hân quay đầu lại nhìn gương mặt tuấn tú trẻ trung của cậu ấy rồi hỏi: “Đúng thế, họ sẽ hạnh phúc thôi. Hoàng Nam, anh có hối hận khi ở bên em không?”
Dựa vào học lực và gia cảnh của cậu ấy thì hoàn toàn có thể tìm được một người phụ nữ có xuất thân trong sạch, nhưng mà bây giờ cậu ấy lại muốn ở bên cạnh Vũ Khả Hân cô. Kỳ thật có lúc Vũ Khả Hân cũng sẽ cảm thấy rất mơ hồ, lo lắng sau này Vũ Hoàng Nam sẽ hối hận.
“Đồ ngốc, em phải tin tưởng anh hơn.” Cậu ấy nhìn Vũ Khả Hân rồi lắc đầu đáp. Nghe cậu ấy nói vậy, trong lòng Vũ Khá Hân thầm cảm thấy xúc động.
Cô ấy giơ tay ra vuốt ve gương mặt của Vũ Hoàng Nam rồi nhẹ nhàng nói: “Vũ Hoàng Nam, em yêu anh.”
“Anh cũng thế.”
Vũ Hoàng Nam hôn lên bàn tay của Vũ Khả Hân, ánh nắng ngoài khung cửa chieu vào rơi trên người họ thật ấm áp.
Lúc Huỳnh Bảo Nhi tới chỗ ở của Trần Thanh Vũ mới phát hiện cửa ngoài không khóa. Cô hơi nghi ngờ do dự không biết bây giờ có nên vào như thể này hay không.
Nhưng cuối cùng cô vẫn bước vào, lúc cô đẩy cửa ra bước vào, phòng khách đơn giản lạnh lẽo không có một bóng người. Những đồ đạc ở đây rất đơn điệu thậm chí còn mang theo hơi thở lạnh lẽo.
Huỳnh Bảo Nhi nhìn quanh bốn phía nhưng vẫn không phát hiện ra dấu vết gì của Trần Thanh Vũ, cho nên cô chậm rãi cất bước đi lên tầng.
Sau khi lên tầng trên, cô tới từng phòng tìm anh, cuối cùng cũng thấy Trần Thanh Vũ đang sốt cao, gương mặt đỏ rực đang nằm trên giường trong phòng ngủ.
Trên sàn là một đống hỗn độn, nɠɵạı trừ mùi rượu nồng nặc còn trộn lẫn cả những mùi hương khác.
Huỳnh Bảo Nhi không nhịn được cau mày, cô mím môi bước tới đỡ người của anh lên rồi cất tiếng gọi: “Trần Thanh Vũ, tỉnh lại đi.”