Nữ Chính Vả Mặt Ở Học Viện Quý Tộc

Chương 6 :

Trước Sau

break

Ngày cô chào đời, bộ phận giao nhiệm vụ lần đầu tiên lên tiếng, mở đầu bằng một câu chúc mừng nhẹ nhàng.
"Chúc mừng bạn, bạn đã ra đời."
"Địa điểm: bệnh viện tư nhân cao cấp, thuộc quyền sở hữu của tập đoàn tài phiệt lớn nhất thủ đô."
"Mẹ: một người phụ nữ cao quý và tao nhã, trong mắt chỉ có sự nghiệp. Bà là kiểu người mạnh mẽ, dứt khoát và rất có năng lực."
"Ba: người thừa kế của gia tộc giàu có, tính tình lạnh lùng, quyết đoán, vừa cố chấp vừa sĩ diện, nhưng lại hết lòng che chở người thân."
"Mô tả vận mệnh: bạn sẽ có một kẻ đối đầu không thể tránh khỏi. Vị hôn phu của bạn sẽ yêu cô ta. Bạn bè sẽ thương hại cô ta. Người thân sẽ hết lòng giúp đỡ cô ta. Và cuối cùng, chính cô ta sẽ là người hại chết bạn."
"Nhiệm vụ chính: sống sót đến năm hai mươi tuổi."
"Nhiệm vụ phụ: khiến tất cả mọi người yêu thích bạn."
Lúc đó Úc Lê không có bất kỳ phản ứng gì. Trong lòng cô chỉ tràn đầy một cảm giác phiền muộn mơ hồ, dù bản thân cũng không biết mình đang khó chịu vì điều gì.
Mãi đến sau này, khi bộ phận giao nhiệm vụ bắt đầu đưa ra từng nhiệm vụ cụ thể, cô mới hiểu ra rằng những gì chờ đợi phía trước không đơn giản chỉ là nhiệm vụ chính và nhiệm vụ phụ.
Trước khi bước qua kiếp nạn năm hai mươi tuổi, Úc Lê phải hoàn thành vô số nhiệm vụ đang chờ phía trước.
Ví dụ như “giành hạng nhất năm học”, “đoạt giải quán quân cuộc thi”, “bị bắt cóc vẫn trốn thoát thành công”...
Úc Lê không muốn chết, đùa gì vậy chứ? Cô có quyền lực tối cao, tiền bạc đếm không xuể, một tủ đầy bất động sản và chứng khoáng, siêu xe nhiều đến mức bãi đỗ dưới hầm cũng không chứa nổi, quần áo mặc không hết, trang sức đeo không xuể...
Sinh ra đã ở vạch đích, vừa mở màn đã full cấp, cô đi tìm cái chết làm gì?
Kẻ đáng chết là cái “đối thủ định mệnh” khiến cô bỏ mạng trong kiếp trước ấy.
Cho nên, nhiệm vụ cần làm thì cô sẽ làm, còn chuyện cứu mạng, chuyện đó cô làm không biết bao nhiêu lần rồi.
Hôm nay cô tham dự tiệc chào mừng Từ Tể Đàm về nước cũng vì lý do đó, Úc Lê nhớ hồi nhỏ từng gặp Từ Tể Đàm vài lần, nhưng không cùng lứa tuổi, huống hồ Tể Đàm đã ra nước ngoài ngay sau khi tốt nghiệp tiểu học, nên hai người hầu như không có mối liên hệ gì.
Muốn cứu Từ Tể Đàm, thì trước tiên phải hiểu rõ hành tung của anh ta.
Cô bước lên vài bước, đứng lại trước mặt Tể Đàm.
“Anh Tể Đàm sao giờ mới xuất hiện vậy?”
Cách xưng hô này khiến Tể Đàm bật cười, Lâu lắm rồi anh chưa gặp Quyền Úc Lê, nhưng hồi nhỏ, cô vẫn thường gọi anh như thế.
Cũng là người trong cùng một vòng xã giao, Tể Đàm liếc nhìn đám người không xa phía sau, trò hề vẫn đang tiếp diễn. Anh liếc mắt nhìn cổ Úc Lê: “Sợi dây chuyền quý giá như vậy, nói không cần là không cần thật à?”
Có vẻ anh đã chứng kiến toàn bộ sự việc, Úc Lê suy nghĩ một lát, cô không rõ tính cách của Tể Đàm, nhưng chỉ qua một câu nói đó, dường như có chút trách móc?
Trách cô trêu chọc Cụ An Mỹ, đối xử với cô ta quá tàn nhẫn?
Hừ.
Úc Lê không kiên nhẫn với mấy trò giả vờ giả vịt che giấu bản thân, cô vốn dĩ chính là kiểu người xấu tính như thế: “À, anh nói cái này à? Chỉ cần nghĩ đến chuyện đeo cùng một kiểu dây chuyền với loại người đó, tôi liền cảm thấy sợi dây chuyền này không xứng với mình.”
Từ Tể Đàm nghẹn lời, Quyền Úc Lê đúng là thẳng thắn.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc