Nữ Chính Vả Mặt Ở Học Viện Quý Tộc

Chương 5

Trước Sau

break

Dứt lời, Úc Lê đứng thẳng người, không chút do dự tháo sợi dây chuyền đang đeo trên cổ, ném thẳng về phía Cụ An Mỹ.

“Cái này, xem như là tiền công của cô.”

Úc Lê xoay người rời đi, một sợi dây chuyền trị giá hàng chục triệu, nói ném là ném.

Bên tai vang lên từng tràng tiếng xuýt xoa không dứt, Cụ An Mỹ nhìn chằm chằm vào món trang sức dưới đất, ánh mắt đầy choáng váng.

Sợi dây chuyền kia ít nhất cũng đáng giá cả chục triệu.

Chỉ cần vài câu nói thôi, là có thể lấy được thứ này sao?

Cô ta nhìn về phía màn hình, phòng livestream lúc này đã có đến hàng trăm nghìn người xem, xung quanh còn toàn tiểu thư quyền quý đủ mặt mũi trong giới.

Nếu cô thật sự nói ra chuyện vừa rồi.

Thì sau này, còn chỗ đứng nào cho cô ở thủ đô nữa?

Nhưng mà.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Cụ An Mỹ đã mở miệng, giọng nói run rẩy.

“Tôi… tôi một năm trước từng tham dự một buổi tiệc, làm nhân viên phục vụ. Khi đó chỉ tiện tay chụp một tấm hình, không ngờ lại có người hỏi tôi là tiểu thư nhà ai…”

Cô ta kể lại từng bước một, từ yến tiệc đến tấm ảnh, rồi cả quá trình dựng lên hình tượng hào môn, như đang tự giễu chính mình trước đám đông.

Cả hội trường vang lên tiếng cười sảng khoái.

Đám phú nhị đại ở đây, thứ gì cũng có, chỉ thiếu trò tiêu khiển. Mỗi buổi tiệc ai đến ai đi không quan trọng, nhưng kiểu trò chơi thế này lại không dễ gặp. Thế là họ đồng loạt tìm chỗ ngồi xuống, sẵn sàng “Giễu cợt” Cụ An Mỹ cho tới cùng.

“Cô nhận lời đi chụp ảnh cho người giàu mà giả làm tiểu thư luôn à, lá gan cô cũng to thật đấy.”

“Trời đất, cô từng đến nhà tôi đúng không, không lẽ hôm đó tôi bị cô thế chỗ rồi ha ha ha.”

Úc Lê bước ra khỏi đám đông, không còn hứng thú với tiếng cười cợt hay lời mỉa mai. Cô mang đến niềm vui cho mọi người, nhưng bản thân lại không có chút hứng thú để ở lại nghe tiếp.

Đang đi, cô bỗng khựng lại.

Phía trước có một người đang đứng. Dưới ánh đèn sáng dịu, gương mặt anh hiện rõ ràng nét ôn hòa, trầm tĩnh, tuổi tác chừng ngoài hai mươi, là Từ Tể Đàm, chủ nhân buổi tiệc hôm nay.

Người đàn ông ấy lặng lẽ nhìn vào đám đông phía sau cô, ánh mắt không rõ là bình thản hay lạnh lùng.

Úc Lê nhìn lại anh, không tránh né, không nhường bước.

Trong đầu cô vang lên âm thanh quen thuộc của hệ thống.

Nhiệm vụ mới đã được kích hoạt.

Mười lăm ngày sau, Từ Tể Đàm sẽ chết, hãy tìm cách cứu lấy anh ta.

Từ nhỏ, Úc Lê đã biết mình không giống với những đứa trẻ xung quanh.

Sự khác biệt ấy không chỉ nằm ở gia thế mà còn đến từ chính con người cô. Ngay từ lúc sinh ra, trong đầu đã có một thứ gọi là “bộ phát nhiệm vụ”.

Cô hiểu rất nhiều điều mà trẻ con bình thường không thể nào lý giải nổi. Những món đồ chơi khiến người khác thích thú lại hoàn toàn vô vị trong mắt cô. Cô không thấy kinh ngạc trước quyền thế trong nhà, cũng chẳng lấy làm lạ khi người ta cúi đầu cung kính. Thế giới có lắm điều kỳ quái, nhưng chẳng có gì khiến cô cảm thấy mới mẻ.

Mọi thứ đều được cô tiếp nhận một cách bình thản.

Ngày được sinh ra, cô đã biết mình được sinh ra đời. Trong đầu đã có sẵn khái niệm về sự tồn tại, không cần ai dạy, không cần ai nói, cô chỉ biết như một điều vốn đã là lẽ tự nhiên.

Cô còn nhớ rất rõ những chuyện xảy ra từ thời thơ ấu, dù theo nghiên cứu thì trẻ nhỏ phải đến hai hoặc ba tuổi mới có ký ức lâu dài.

Trong đầu dường như luôn tồn tại một dạng công nghệ cao không rõ nguồn gốc. Nó có thể trò chuyện, có thể giao nhiệm vụ như một hệ thống sống. Cô gọi nó bằng cái tên rất riêng là “bộ phát nhiệm vụ”.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc