Bạch Ly mua một mạn sa màu ngọc bích đeo lên che nửa mặt mới tiếp tục đi một vòng dạo quanh các tiệm điều chế hương nổi tiếng trong thành. Ở mỗi tiệm, nàng dò hỏi một lượt theo danh sách công thức chép được từ Bách Vị điển, lúc rời đi biết ý mua lấy một vài túi hương nhằm tránh con mắt kỳ quái từ chủ tiệm.
Tổng kết lại, hơn hai mươi vị nàng thử qua đều không giống nàng ngửi được trong mơ, còn ba công thức cuối các tiệm đều nói thiếu một vài dược liệu hiếm có thành ra hiện tại chưa thể điều được. Bạch Ly theo gợi ý từ chủ tiệm đành chờ một thương đoàn từ Đại Lương đến Kinh Châu định kỳ mỗi tháng có thể hỏi thử, chính là ba ngày sau. Chỉ hi vọng nàng còn có thể nhớ rõ được mùi hương ấy.
Bạch Ly trên đường về ghé cửa hàng mua một cây sáo ngọc, vài ngày nữa là sinh thần của Nhị thứ ca Tề Dịch Hoan, mà chỗ nàng không có món đồ nào thích hợp làm lễ vật cho nam tử.
Ở Tề phủ, nɠɵạı trừ đích trưởng tử Tề Liên Vũ được đặt trong trân quý mà lớn lên, đến Tề Bạch Ly cũng không được Tề phụ sủng ái. Dù vậy nàng vẫn là đích nữ, mẫu thân lại là Phù Cơ công chúa, không ai dám làm gì nàng. Còn lại những người con khác đều bị đối xử phân biệt tôn ti rõ ràng. Nàng có phần hiểu rõ cái thứ bậc nghiệt ngã ấy, nên vẫn luôn cố gắng tận tình hết sức có thể với huynh đệ tỷ muội dòng thứ xuất.
Về đến phủ đã quá giờ trưa, nàng mệt lả chỉ muốn tắm gội sạch sẽ rồi nghỉ ngơi sớm, nhìn thấy biểu cảm ra dấu của Trầm Hương liền biết trong viện có khách chờ.
Là Tề Liên Hoa, tam tỷ của nàng.
Tề phủ có tất thảy năm người con, Bạch Ly là thứ tư, sau nàng còn một đệ đệ vừa qua sáu tuổi.
Người tỷ tỷ này của nàng diện mạo đoan tú, tính tình trước nay mềm yếu lại ít nói, hôm nay đến đây bàn hỏi nàng lễ vật sinh thần tặng Nhị ca. Bạch Ly không định giấu diếm đều nói cho nàng, đổi lại Tề Liên Hoa vốn trước đó không biết tặng gì, lúc này nảy ra ý tưởng thắt một chiếc tua gắn vào sáo ngọc.
Thật thông minh!
Bạch Ly âm thầm cảm thán. Có lẽ trước đây đọc quá nhiều ŧıểυ thuyết của mẫu thân, nàng luôn có dự cảm đặc biệt đối với những nhân vật tính tình nội liễm xung quanh mình, có thể ẩn tàng những năng lực kinh người hoặc tâm địa vô cùng thâm hiểm. Đáng tiếc bản thân nàng mang tiếng cố gắng thu liễm nhưng thực tế chính là vì bên trong không có gì để thể hiện ra ngoài.
Nàng không tin Tề Liên Hoa trước nay ít cùng nàng giao thiệp, hôm nay chủ động đến chỉ bởi việc này.
Quả nhiên câu nói tiếp theo liền đề cập chủ đề chính:
“Nghe nói muội sắp tới sẽ dự thọ yến nhà Anh Dũng Hầu sao?”
Bạch Ly hơi nghiêng đầu chưa nói gì, chuyên tâm rót trà cho Tề Liên Hoa.
Nàng ta có vẻ sốt sắng:
“Có phải sẽ rất náo nhiệt không? Ta chưa từng được đến những nơi cao quý như vậy”
Tất nhiên nàng ta chưa từng. Chủ mẫu Tề phủ Phù Cơ công chúa không ở đây, cai quản hậu trạch giao vào tay ŧıểυ thiếp. Với thân phận đó, nàng ta không thể đường hoàng đến dự lễ tiệc chiêu đãi của giới danh gia vọng tộc, nếu được đến những nơi cấp thấp hơn e rằng vẫn không tránh khỏi nhiều ánh mắt dị nghị coi thường nên toàn đẩy hết sang Bạch Ly. Tương tự, vị tỷ tỷ thứ xuất này trước giờ càng không được chuẩn xuất đầu lộ diện ở những nơi như vậy.
Bạch Ly nhớ ra nàng ấy đã mười lăm, tính toán hôn sự đến giờ còn thực sự mỏng, di nương của nàng ta đã đứng ngồi không yên mấy tháng nay. Những chuyện này Bạch Ly thỉnh thoảng nghe được nha hoàn nói chuyện với nhau, tự dưng có chút mềm lòng.
“Hôm đó tỷ đi cùng ta đi”
Tề Liên Hoa ngoài mấy lời tỏ vẻ ngại ngùng từ chối cho có lệ, nét mặt vẫn thể hiện vui mừng thấy rõ.
Cuối buổi, Bạch Ly tặng Tề Liên Hoa một chiếc vòng tay bằng ngọc làm tạ lễ bởi món đồ thêu nàng ta tặng vào dịp sinh thần của mình. Một phần xuất phát từ thiện ý muốn chăm sóc tỷ muội dòng thứ, một phần nàng thực tâm thích món quà kia.
Buổi chiều Bạch Ly có tâm tình đi gặp Nhị di nương báo lại việc mang Tề Liên Hoa đến dự thọ yến, trên đường về đúng lúc gặp đoàn hạ nhân đang lũ lượt khiêng từng rương đồ vật để trong sân. Hỏi mới biết là sính lễ thành thân chuẩn bị cho Đại ca.
Tính ra Tề Liên Vũ đã mười chín, bây giờ thành thân là đã muộn hơn so với nhiều người đồng tuổi. Nàng rảo bước trở về đi ngang Đông viện, bắt gặp Tề Liên Vũ vừa vào thư phòng, nàng không nghĩ ngợi nhiều đi theo, gọi:
“Ca ca”
Tề Liên Vũ đang xem văn kiện bên áng thư, mày kiếm nhướn lên nhìn Bạch Ly đứng ngoài cửa, môi chớp loé qua một mạt ý cười:
“Còn đứng đó? Không mau vào”
“Ân” Bạch Ly gật nhẹ thủng thẳng đi vào trong.
“Đóng cửa”
“Ồ” Không phải huynh vốn dĩ để cửa mở sao. Bạch Ly thoáng thắc mắc song lại vô tư nói “Được”
Cửa chính khép lại, bên trong thư phòng lưu lại tàng ánh sáng dịu nhẹ xuyên qua cửa sổ, mùi gỗ đàn hương trầm ấm dễ chịu. Bạch Ly theo thói quen đến bên cạnh áng thư chủ động mài mực, Tề Liên Vũ để mặc nàng tự nhiên.
Mãi một lúc không ai lên tiếng, Tề Liên Vũ đằng hắng, giọng mũi trầm thấp nhàn nhạt:
“Có chuyện gì sao?” Sau đó hắn nhếch người về bên trái, ra hiệu Bạch Ly ngồi xuống cạnh mình.
Bạch Ly tự nhiên làm theo, tay tiếp tục mài mực hồn nhiên nói:
“Cũng không có gì, chỉ là mấy hôm nay không nhìn thấy ca ca”
“Ân” Tề Liên Vũ vẫn giữ nguyên âm giọng mũi phản ứng lại.
“Lần trước vào cung, muội đã gặp tẩu tử đấy, tẩu ấy hỏi thăm huynh”
Tề Liên Vũ dừng tay đang chuẩn bị hạ bút, đặt bút về gác ngọc, nhìn thẳng Bạch Ly:
“Tẩu tử? Mới đó đã muốn bán ta đi sớm vậy sao?”
“Bán?” Bạch Ly khanh khách cười, thuận ý đùa theo “Muội nào dám. Tề đại công tử đắt giá như vậy, bán bao nhiêu cũng lỗ, lại còn không có người nào mua nổi”
Lời nói xong rồi đôi mắt nàng vẫn chưa thể thu lại hết ý cười
“Bán rẻ cho muội đấy, mua không?”
Lúc này tư thế hai người ngồi cùng một băng ghế gần như tựa vào nhau, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt Tề Liên Vũ nhìn thẳng mình, Bạch Ly có thể cảm nhận được hơi thở ấm nóng của hẳn phả trên đầu mũi mình.
Ca ca nói giỡn cũng thật quá nghiêm túc.
Bạch Ly tinh nghịch ngưỡng cổ lên, hít hít mũi làm bộ mặt xấu, giọng trẻ con nũng nịu:
“Nhưng muội nghèo lắm”
Ngưng đọng một giây, cả hai phá lên ha ha cười, Tề Liên Vũ sủng nịch xoa đầu nàng, quấy phá búi tóc cho thành rối loạn.
“Hôm nay ra ngoài có việc sao? Chỉ đi một mình?”
Ồ? Ca ca biết rồi.
Bạch Ly đối phó trả lời qua loa:
“Muội chỉ muốn tìm hiểu một chút kiến thức về dược hương, lại không thích có người đi theo”
“Lý do?”
Bạch Ly ậm ừ mãi không trả lời, định tiếp tục đánh trống lảng, lại nghĩ từ bé đến lớn, năng lực nói dối của nàng chưa bao giờ qua được đôi mắt tinh tường của ca ca. Trầm ngâm hồi lâu, nàng nhìn thẳng đối diện góc nghiêng Tề Liên Vũ đang chăm chú đọc văn kiện, dè dặt nói:
“Muội...muội giống như có chút không khoẻ, gần đây buổi tối ngủ hơi kỳ quái”
Tề Liên Vũ hơi chau lại lông mày:
“Như thế nào?”
“Muội gần đây rất kỳ lạ, mỗi đêm đều ngửi được mùi hương đặc biệt, sau đó gặp thấp giống như mơ mà cũng không phải mơ…”
Bạch Ly đã từng rất nhiều lần muốn bộc bạch chuyện này ra, song lại không tìm được ai thích hợp để chia sẻ. Bên cạnh nàng các nha hoàn đều trạc tuổi hoặc nhỏ hơn, đôi khi làm việc còn ngớ ngẩn hơn cả nàng, huống hồ nàng càng không biết mở lời thế nào. Phụ thân cùng đám di nương bên kia rõ ràng không thích hợp cùng nàng thân cận. Thích hợp nhất chính là phía Thái hậu lại là không thuận tiện nhất. Năm xưa mẫu thân để lại cho nàng một nhũ mẫu, đáng tiếc bà không may gặp sự cố qua đời lúc nàng mười tuổi.
“Trách ca ca”
A~~
Bạch Ly ngẩn người không hiểu ý tứ của Tề Liên Vũ, sau đó nghe hắn nói tiếp:
“Ta từ nhỏ theo nɠɵạı tổ phụ học y thuật, đáng tiếc thiên phú không có, nghệ không thông, ngay cả muội muội cũng không tin tưởng đành phải trông cậy người ngoài”
Người nói thái độ rất bình thản nhưng khiến Bạch Ly không khỏi luống cuống:
“Không có, không có. Ca ca, muội không có ý đó”
Tề Liên Vũ sau một hồi tiếp nhận Bạch Ly mờ mịt giải thích không đầu không cuối, biểu lộ một gương mặt hoàn toàn mơ hồ, hắn cho rằng tình huống thật sự nghiêm trọng liền kéo Bạch Ly đến trên nhuyễn tháp.
“Muội nói có người trong bóng tối chạm vào chỗ này sao?” Tề Liên Vũ nghiêm túc bày ra bộ mặt lo lắng cùng hiếu kỳ, đầu ngón tay cách lớp y phục chạm vào điểm hơi nhô lên chỗ ngực áo của thiếu nữ.
“Ân” Bạch Ly theo bản năng hai má phiếm hồng co rụt người lại.
“Muội có chắc là không phải muội tự chạm vào chứ?”
Nghe ra được ca ca không tin, Bạch Ly rối rít:
“Không phải đâu, người đó còn...còn sờ những nơi khác”
“À” Đôi mắt Tề Liên Vũ hơi híp lại che giấu tia âm u “Vậy để ta như muội nói hình dung thử một chút, muội cố gắng xem còn nhớ được chi tiết nào nữa”
Là như thế nào?
Bạch Ly mân mân kỳ quái, song đối diện ca ca thân thiết nhất sủng ái mình từ bé, nàng không chút hoài nghi gật đầu.
Tề Liên Vũ kéo Bạch Ly dịch lại ngồi nghiêng tựa vào lòng mình, hắn lần này nguyên bàn tay chụp lên một bên ngực Bạch Ly xoa bóp đàn hồi, nàng giật mình khẽ “A” một tiếng.
“Hắn đối với muội làm thế này?”
Bạch Ly uốn éo thân thể né tránh, môi mọng mấp máy thở dốc “Hưm~~ ư~ đúng vậy””
Tề Liên Vũ xúc động môi hạ ngậm lấy vành tai nàng ôn nhu gặm cắn.
Bạch Ly mơ hồ cảnh giác gọi “Ca ca”
“Như thế này phải chứ?”
“A~~ vâng”
Người nam nhân làm như theo lời mô tả của Bạch Ly hôn dần dần xuống liếʍ mυ"ŧ cổ thiên nga trắng nõn, hơi thở phả ra nóng rực.
Bạch Ly ý thức hơi loạn, cố gắng phục hồi lại một chút thì phát hiện y phục của mình không biết bị đẩy ra từ lúc nào, liền thấy bàn tay to nam nhân vạch mở áo yếm đem một bên ngực mượt mà bao vây lấy, vừa niết vừa sờ, thỉnh thoảng hai ngón tay khép lại kẹp lấy đầu vυ" nắm lên.
“Ca ca, đừng”
Bạch Ly giật mình hốt hoảng phản ứng, thân thể nhỏ bé bị kẹp trong vòng tay vững chãi không thể xoay chuyển.
“Không phải muội nói muốn làm rõ cơn ác mộng kia sao?” Tề Liên Vũ một mặt trấn an Bạch Ly, một mặt không ngừng ngậm mυ"ŧ dái tai nàng.
“Nghe ca ca ... một số ác mộng diễn ra thường xuyên bởi vì không thể làm rõ ràng nó là gì”
“Ưm~~ vâng”
“Muội từ bé là một tay ta chăm sóc lớn lên, còn không tin tưởng ca ca sao?” Bàn tay Tề Liên Vũ đổi một bên vυ" khác tiếp tục xoa nắn, khuôn thịt mềm bị thô bóp cho không thành hình dạng.
“Không phải. Ưm~~~Aaa~~ muội tin”
Bạch Ly hai mắt khép hờ mờ mịt, cảm giác được một bàn tay khác của Tề Liên Vũ tiếp cận đai váy của mình đẩy ra, tách hai chân thiếu nữ tiến nhanh bao lại trung gian thầm kín giữa hai chân.
Tề Liên Vũ vừa nói vừa cọ xát chân tâm, hai ngón tách ra môi thịt huyệt béo mập, hướng vào trong thô ráp kịch liệt cọ xát âm đế.
“A~~ Aaa~~ Chính là như vậy”
Bạch Ly eo nhỏ bắn giật nẩy, não bộ gần như nổ tung, nàng nâng lên bàn tay mềm che miệng lại, tận lực đè nén dâm thanh yêu kiều rêи ɾỉ.
Tề Liên Vũ đôi mắt đanh lại đục ngầu, hơi thở gấp gáp thô suyển nóng bỏng phả lên gò má Bạch Ly.
“Vậy giờ đến lúc muội phải xem, cảm giác có giống nhau không!”
“Ân~”
Nói rồi bàn tay phải tăng lực ngắt nhéo bầu vυ", các đầu ngón tay bên dưới lớp váy kịch liệt cọ xát khe huyệt, dùng tốc độ cực đại cách qυầи ɭóŧ cố tình hướng trong huyệt nội cuồng dã chà lộng, cố chấp đâm vào trong.
“Aa~~Aaa~~ ca ca~~ chịu...không nổi”
Bạch Ly xác thực chịu không nổi, đôi mắt hồng hồng, cảm giác thẹn thùng sướиɠ khoái đan xen mâu thuẫn, nước mắt rơi xuống, chỉ mỗi bàn tay có thể hoạt động dùng để che đi miệng không ngừng dâm kêu.
“Ca ca~~ khó chịu ~~~ Aa~~aa~~ thật kỳ quái”
Bạch Ly tê dại mất khống chế ưỡn người, đầu ngón chân cong lại.
Tề Liên Vũ nhếch miệng cười âm u, ngón tay nơi hoa huyệt càng thêm tăng tốc, điên cuồng chà đạp thịt huyệt non mềm, cho đến khi ŧıểυ nhân nhi trong lòng trân người cao trào, tay hắn tiếp xúc một lượng lớn mật dịch ồ ạt mới đắc ý vừa lòng.
“Muội còn chưa nói cho ta cảm giác thế nào”
“Ưm...rất kỳ quái...còn thoải mái”
Ôm lấy Bạch Ly đang lờ mờ mở mắt sau cơn sướиɠ khoái, Tề Liên Vũ vô sỉ nheo mắt:
“Ta là hỏi cảm giác có giống trong ác mộng không”
Ây
Bạch Ly đỏ mặt ngượng ngùng rúc vào lồng ngực Tề Liên Vũ, rầm rì nói:
“Giống”
Tề Liên Vũ sửa lại y phục cùng tóc cho người thiếu nữ, dặn dò:
“Ta đã phần nào nắm được ác mộng của muội, cần thêm chút thời gian nữa để tìm hiểu” Hắn nâng lên khuôn mặt tinh xảo non nớt của ŧıểυ nhân nhi, khàn khàn sủng nịch nói:
“Nhớ lấy, vì hai ta là người thân thiết nhất nên muội chỉ có thể tìm hiểu dạng này với ca ca thôi”
“Vâng, ca ca”
Tề Liên Vũ vừa điều chỉnh cổ áo Bạch Ly vừa ước chừng khí tức kẻ đang đi đến gần Đông viện.
Quả nhiên Bạch Ly vừa mở cửa đi ra, người nọ liền đã chuẩn bị tiến vào.
Tề Liên Vũ trở về ngồi lại bên áng thư, dở khóc dở cười nhìn phần đũng quần đội lên một thanh ngạo khí chưa được giải toả. Nghiền ngẫm hướng Bạch Ly vừa rời đi, cho dù hôm nay không phải có người đến làm phiền, hắn quyết định cũng sẽ không tiến đến một bước cuối cùng kia.