[Np- Cao H] Bạch Ly

Chương 3 - Mơ Hồ

Trước Sau

break
Hộp tài sản của nàng để ngay cạnh bàn trang điểm, hắn muốn thì tuỳ hắn lấy hết cũng được, không ngờ hướng di chuyển của hắn chủ đích là đến giường của nàng.

Bàn tay to lớn kéo ra màn lụa, Bạch Ly ngay lập tức muốn hét lên hô hoán gọi người lại phát hiện toàn thân bất động vô lực, cổ họng cứng ngắc không thể phát ra được bất kỳ âm thanh nào.

Bạch Ly trừng mắt sợ hãi, cảm giác được bóng đen kéo chăn khỏi người nàng, bàn tay lớn mật vuốt ve dần dần từ ngón chân lên gốc đùi, thân thể kiều nhược khẽ run rẩy khiếp sợ. Nàng hận mình thói quen đi ngủ mặc y phục rất ít, lúc này bàn tay kia cách lớp vải mỏng tang đụng chạm sờ nắn vòng eo thon nhỏ.

“Đừng mà”

Bạch Ly dùng hết sức gào thét chỉ có thể thều thào ra khí âm yếu ớt.

Người nọ không nhẫn nại nâng lên cằm nàng, một nụ hôn rớt xuống, trong nháy mắt đôi môi liền kề, hắn thoả mãn thở ra một tiếng.

Đầu lưỡi cường ngạnh tách ra môi nàng, câu lấy lưỡi mềm bên trong đang tận sức trốn tránh. Bạch Ly ý định tìm cơ hội dùng răng cắn đứt hắn, không ngờ sớm bị phát giác, làm hắn kịp thời thu hồi đầu lưỡi, ở bên ngoài day cắn môi nàng đau điếng.

Bàn tay người nọ ôm lấy Bạch Ly càng thêm dùng sức, một tay vuốt ve phía sau lưng nàng tháo dây áo, một tay đã chui thẳng vào áo lót mơn trớn da thịt nõn nà, môi dọc theo cằm nàng dừng ở vành tai, cổ, xương quai xanh, nuốt lấy nước mắt ướt đẫm trên khuôn mặt nàng.

Trong đêm đen, xúc giác cùng thính giác trở nên rõ ràng nhất, người nọ hơi thở dồn dập động tác có chút vội vàng đem nàng lột sạch tinh quang, hôn lên đầu vai mượt mà, một bên thân mật sờ soạng trước ngực mềm mại, nhẹ nhàng xoa nhẹ hai cái rồi nắm một viên đỏ hồng di di đùa bỡn.

Đừng mà!

Nước mắt Bạch Ly tuôn rơi như suối, ướt đẫm hai bên gối, nàng nghĩ tới nếu kháng cự không được, chi bằng tự kết liễu đi?

Nàng một lần nữa dùng sức cắn lấy đầu lưỡi chính mình, lần này vẫn là rất nhanh chóng bị phát hiện, người nọ tức giận nắm lấy cằm nàng, động tác thô bạo đem áo lót vo tròn nhét chặt miệng nàng.

Hắn giống như bạo phát kích động, mang theo tay nàng cởi bỏ đai lưng chính mình, làm nàng sờ đến phân thân đã ngạnh đến muốn dâng trào.

“A...a”

Là thứ gì vậy?

Nàng bị dọa đến kinh hô hai tiếng làm hắn đắc ý gằn cười, tay lớn từ bụng nhỏ trượt xuống, sờ đến u cốc thần bí trơn nhẵn chưa từng ai khác chạm vào, tìm được viên đậu nhỏ ẩn núp trong khe thịt mềm, kịch liệt vuốt ve lên. Cảm xúc xa lạ tập kích bất ngờ, Bạch Ly ưỡn người lên rên khẽ, dâng lên bầu ngực non mềm cho người mặc sức liếʍ mυ"ŧ.

Người trong bóng tối tách ra hai chân Bạch Ly, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào phần thịt non mềm trên đùi của nàng, vừa nâng niu thành kính, vừa khát khao chà đạp.

Bạch Ly nhục nhã nước mắt rơi lã chã, âm thanh gào khóc bị đè nén trong cổ họng.

“Đừng mà...xin ngươi”

Hắn gấp gáp cho một ngón tay thăm dò tiến vào hoa huyệt liền kinh ngạc, sao có thể nhỏ như vậy, một đốt ngón tay muốn khai mở cửa huyệt đã thật sự rất gian nan, thế thì có thể dung nạp được hắn không?

Da thịt Bạch Ly so với tơ lụa còn mềm hơn, từ bé đã được chăm sóc đặc biệt, làn da trắng như sữa, vừa mát, vừa nộn, còn có mùi thơm ngọt ngào cực phẩm.

Gã nam nhân luôn một mực không nói gì vẫn là không giấu được hơi thở gấp gáp cùng tiếng ừng ực nuốt nước bọt. Hắn tách hạ thân cô ra, năm ngón tay ở trong nhẹ nhàng khều móc, đầu ngón tay như gần như xa làm Bạch Ly vặn vẹo, môi không nhịn được run run.

Các đầu ngón tay xếp bằng lại miết lên xuống theo đường thịt huyệt, thỉnh thoảng chà xát qua lại, Bạch Ly không chịu nổi luồng nhiệt hoả phát sinh trong mình, rên ư ư.

Người nọ tiếp tục cần mẫn một tay nắn bóp đầu nhũ đến không ra hình dạng, một tay xoa huyệt thỉnh thoảng nắm lấy âm đế nhéo ngắt trêu chọc. Bên trong huyệt bắt đầu tràn ra dâm dịch róc rách, người nọ điên cuồng cười sung sướиɠ, hai mắt đỏ lên thèm khát kề môi hút duyện, âm thanh ‘sách sách’ dâm mỹ.

Đầu lưỡi tham lam đánh đá trong ngoài mật huyệt, hàm răng phối hợp day cắn mép thịt mủm mỉm. Một ngón tay thô ráp theo viền hoa chà sát, ấn sâu vào bên trong. Nơi riêng tư truyền tới kɧoáı ©ảʍ dâm dục đầu đời, Bạch Ly khó chịu lắc mông, mắt nhắm nghiền tê dại.

Ngón tay hắn ở trung tâm miệng huyệt bị chèn ép chặt đến mức không thể di chuyển tiếp, chỉ đành tăng cường xoay tròn càn quấy ý đồ mở rộng lối vào.

Bạch Ly khó khăn nhấc cánh tay vô lực kéo áo lót đang bịt miệng mình ra, dùng hết sức lần cuối lật người muốn tránh thoát bàn tay ác ma đang ý đồ xâm phạm nàng. Giọng nói chỉ thều thào ra thanh bật hơi, nhưng bóng đen dường như hoang mang, chợt sửng sốt khựng người lại.

Nàng nói: “Ca ca... cứu muội”

Trải qua một trận mâu thuẫn, người nọ cưỡng bách dùng ngón tay đè lấy nội huyệt, không buông tha dùng ngón giữa dính đầy mật thuỷ mang theo phẫn nộ bất ngờ thọc sâu vào bên trong, thịt non kết cấu gồ ghề thô sần kẹp giữ lấy ngón tay hắn không cho rời đi, Bạch Ly đau đến run lẩy bẩy dán chặt lưng lên đệm giường, yếu ớt lắc đầu kháng cự.

Sao vẫn còn quá chặt như vậy?

Dục hỏa của người nọ đã tràn ngập khắp cơ thể, lồng ngực phập phồng áp bách, bất chấp cơ thể nhỏ bé này vẫn còn quá non nớt, ngẫm lại mục đích hôm nay của hắn chính là cường hãn chà đạp nàng. Hắn quyết liệt một nụ hôn sâu ngăn chặn đầu lưỡi ŧıểυ nhân nhi ý đồ lần nữa cắn lưỡi, vật cứng thẳng đứng nóng hổi chống ở mép thịt mềm, hai ngón tay nong ra cửa huyệt, nộn bức phấn nộn lần đầu tiếp xúc cự vật quá mức thô to phản xạ run rẩy.

“Đau quá. Ca ca cứu muội”



Lần này hắn xác thực nghe rõ khẩu âm của nàng, tâm tình phức tạp, dục hỏa trong cơ thể vốn dâng đến đỉnh điểm giảm xuống một nửa. Một tia đau lòng nhen nhóm mâu thuẫn nội tâm, bàn tay nam nhân chần chừ điều chỉnh hai chân Bạch Ly khép lại giơ lên cao, kẹp lấy phân thân của hắn.

“Hừ”

Giọng nam nhân trầm thấp rên khẽ. Hạ thân điều chỉnh tư thế nặng nề đưa đẩy va chạm, ©ôи th!t to lớn trướng lên căng cứng, hình dạng hơi kỳ dị chen vào kẽ đùi chật hẹp, để ở đó cọ tới lui, cây gậy thô to dính đầy xuân thuỷ trở nên bóng loáng.

"Ưm...a.. hu.hu"

Bạch Ly phát hiện chính mình có thể cử động, song toàn thân tê dại đau nhức không nhấc nổi ngón tay. Hạ thân tiếp tục chịu đựng ác nhân không thương tiếc đưa đẩy cuồng sáp, thân gậy liên tục cọ mài miệng huyệt, da thịt hai bên gốc đùi bị chà sát nóng rang đỏ ửng. Bạch Ly khắc chế kɧoáı ©ảʍ kỳ lạ nảy sinh trong cơ thể, tuyệt vọng nghiêng đầu một bên, yên lặng rơi nước mắt.

"Hu ...hu. Ngươi sao đối với ta như vậy? Tha cho ta đi"

Đối phương cảm nhận được Bạch Ly thổn thức, tách chân nàng sang hai bên hông, thân gậy bổng tiếp tục cọ xát gắt gao trung tâm khe huyệt, hắn hạ môi ngấu nghiến hôn lấy Bạch Ly.

Nàng dù gì cũng chỉ là một thiếu nữ chưa cập kê, ngây ngô như một đứa trẻ, chưa bao giờ gặp tình huống bị nhục nhã cả thể xác lẫn tinh thần như vậy. Kháng cự vô hiệu, tự sát không xong, hết cách liền chỉ biết khóc lóc xin tha.

Tiếng nam nhân thở gấp càng lúc càng thô nặng, đem hai chân thon dài khép trở lại kẹp chặt lấy phân thân của hắn. Đùi nàng vừa mềm vừa nộn, âʍ ɦộ hẹp lại ướt, kẹp hắn thoải mái vô cùng. Đỉnh quy đầu lại tiết ra tia xúc động, ©ôи th!t càng trướng nhảy lên không ngừng vươn cao đầu, tăng cường đưa đẩy mỗi lúc một nhanh, tốc độ chà xát điên cuồng đến cực hạn.

Tên ác tặc thở dốc, tiếng thở càng lúc càng trầm, kɧoáı ©ảʍ đang lúc đến đỉnh điểm, chợt nghe được tiếng nàng yêu kiều mất khống chế kêu hừ hừ.

“A...a..ư a”

Bạch Ly ngây ngô cứ thế cao trào lần đầu tiên trong đời. Hắn giống như bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ cực điểm, gia tăng tốc độ đưa đẩy cọ xát lên mị thịt giữa hai chân, từ trong cổ họng phát ra một tiếng rống, một luồng đại tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi bắn lên bụng nàng, thở dốc thoả mãn.

Bạch Ly khoé mắt còn lưu lại nước mắt, ý thức mơ hồ chìm trong đêm đen.

Những ngày gần đây, Bạch Ly luôn có những giấc mơ kỳ lạ, tuy nhiên buổi sáng tỉnh dậy mọi thứ đều rất bình thường, nàng cho tăng cường nha hoàn trực tối đều không phát hiện gì đặc biệt, chỉ là nàng thân mình cảm giác đều có chút uể oải, đôi mắt trũng sâu không có sức sống.

Bạch Ly đắp hai mảnh mặt nạ nhỏ xíu quanh vùng mắt, phân vân một hồi rốt cục quyết định không viết chuyện những cơn ác mộng mơ hồ kia vào nhật ký, nàng vừa kiểm tra đồ vật gửi cho mẫu thân vừa hỏi Trầm Hương:

“Gần đây trong viện thay đổi huân hương sao?”

“Không có nha” Trầm Hương ngơ ngác, lại nhớ đến một việc nói tiếp “Gần đây cây lê trong vườn mới nở hoa, nên nô tỳ dặn người không cần huân hương để lấy hương tự nhiên”

“Vậy à”

Bạch Ly dừng tay, nghĩ ngợi trong chốc lát liền đứng bật dậy.

“Ta đi ra ngoài, không cần người theo”

“Nhưng mà…”

Trầm Hương hơi chau mày định nói lại thôi. Dù biết rằng chủ tử không nên một mình ra ngoài, nhưng Bạch Ly trước nay ngoài mềm trong lại rất quyết liệt, mỗi chỉ thị của nàng đám người hầu tuyệt đối phải ghi nhớ tuân thủ, thế nhưng nàng có nên chạy theo nhắc ŧıểυ thư...???

Thư Lâm Viện không chỉ là nơi lưu giữ nhiều sách nhất Kinh Châu, còn là giáo đường tư thục có quy mô nhất. Rất nhiều thế gia danh môn đều gửi con cái mình đến đây học trước kỳ tuyển chọn vào Quốc Học Viện đồng hành cùng hoàng tôn quý tộc.

Ngày trước, Bạch Ly thường theo Tề Liên Vũ đến đây nghe giảng, kể cả sau này ca ca phụ trách công việc của cha, nàng vẫn giữ thói quen đến đây tìm sách.

Trong quyển Bách Vị điển có đề cập một số hương liệu khi phối hợp với nhau có công dụng mê hồn gây trạng thái tê liệt, bất động, còn có rất nhiều thông tin có giá trị, tuy nhiên Bách Vị điển tại đây thuộc sách ‘chỉ tham khảo - không thể mua’, Bạch Ly đành mượn giấy bút chép lại toàn bộ công thức đáng chú ý.

Bạch Ly đang chép được trang đầu tiên, bên ngoài cửa viện chợt phát sinh âm thanh ồn ào huyên náo.

Chốc lát sau, tiếng ồn đã theo chủ nhân truyền vào bên trong nội viện, một gã mặc y phục gia nhân màu nâu xám đi lại gần chỗ Bạch Ly, ra tay càn quét từng hàng sách trên kệ vào một cái bao bố. Ngay lúc hắn định giật lấy Bách Vị điển trong tay nàng, liếc mắt một cái hắn chợt đứng hình bất động.

“Còn không mau gom hết lại cho ta”

Âm thanh ồn ào cường thế ngày càng lớn không ngừng truyền vào trong, toàn bộ học sinh đang đọc sách ở khu nội viện đều bị quấy nhiễu dừng lại ngó ra ngoài.

Bạch Ly lo sợ vướng vào phiền phức, nhanh chóng chép một trang sách cuối cùng rồi tìm cách rút khỏi chỗ này. Bất ngờ, gã gia nhân đang đứng gần đó nhìn chằm chằm nàng bỗng nhiên bị một lực đạp ngã văng kèm theo tiếng mắng nhiếc:

“Thằng khốn! Còn không nhanh tay làm việc cho gia!” Nói rồi hắn xoay người cầm quạt chỉ thị đám gia nhân đằng sau “Nhớ gom toàn bộ sách cho gia, không được để…”



Lời nói đến một nửa thì ngừng, hứn đứng trân một chỗ bất động, thay thế vai trò ngây ngốc của tên gia nhân vừa nãy.

Mãi cho đến lúc Bạch Ly chép xong công thức, đem sách trả về kệ, định nhấc bước rời đi người kia mới hoàn hồn phản ứng.

“Khoan, vị cô nương này muốn đi đâu!”

Người nói là một gã thiếu niên thanh tú, mặc một thân y phục hoa lệ, có điều cánh tay và vạt áo đều được túm gọn buộc lên, giống như cho dễ vận động, chiếc quạt trong tay ra vẻ tao nhã, chỉ tiếc thái độ ngả ngớn cùng kiêu ngạo ngang ngược tạo thành một bộ dạng bất hảo khiến người không ưa. Lời hắn nói ra là hướng tới Bạch Ly, nhưng đám gia đinh đi theo hắn vô cùng phối hợp đứng thành hàng dài chắn hết lối ra vào, mấy kẻ đứng phía trước nhìn thấy được Bạch Ly, đôi mắt trân trân như ngây dại.

Bạch Ly lúc này mới ý thức được bản thân hôm nay ra ngoài không bôi bột nga truật lại cũng chẳng đeo mạn sa, thành ra chỉ muốn nhanh chóng làm xong công chuyện để hồi phủ.

Bị chặn hết lối đi cửa chính, Bạch Ly đành chuyển hướng khác, đầu luôn cúi thật thấp.

Đám gia đinh vội vàng nhao nhao lên, thiếu niên kia như vừa mất hồn tỉnh lại, bước lên trước, thò tay ra ngăn Bạch Ly, bàn tay xấu xa cố ý đụng chạm bị nàng nhanh lẹ né tránh.

“Công tử thỉnh tự trọng”

Tay vồ bị hụt, ánh mắt hắn chợt lóe lên cười xấu xa:

“Ngươi không thể đi, ta phải báo lên quan phủ”

Bạch Ly dù ghét tên lỗ mãng này, song cũng bị lời nói của hắn gây chú ý, kinh ngạc hỏi lại:

“Tại sao?”

“Ngươi phạm tội trộm sách” Tên thiếu niên vẻ mặt đắc ý.

“Trộm sách?” Bạch Ly nhíu mày “Ta đến đây đọc sách, đọc xong đã trả lại, ngươi còn muốn gì?”

Mặc dù Bạch Ly khó hiểu cớ sự hôm nay, Thư Lâm Viện sao lại có kẻ làm càn đến gây rối, nàng vẫn là không có tâm làm rõ.

“Ngươi nói trả là trả sao, ta chính là thấy ngươi giấu ở trên người lén mang ra khỏi viện” Gã thiếu niên vừa cười vừa nghênh mặt càng tăng thêm bản chất lưu manh trong cốt tuỷ.

“Ta không có”

“Sách của viện này ta đã mua hết, một quyển cũng không được thiếu. Ngươi giấu chỗ nào khôn hồn mang trả lại, nếu không ta buộc phải soát người”

“Soát người! Soát người! Soát người!”

Đám gia đinh đồng bọn của hắn rất kịp thời phối hợp hoà thanh tạo nên khí thế bức người. Bên cạnh tên thiếu niên kia lúc này xuất hiện thêm một kẻ mặt than trạc tuổi hắn, không nói gì chỉ lầm lì đứng đó.

Đây rõ ràng là kiếm cớ gây chuyện, khả năng kiềm chế thu liễm Bạch Ly tôi luyện từ bé rốt cục không chịu nổi trước sự vô sỉ này, hai má nàng biến hồng, mắt căm căm nhìn kẻ trước mặt, lồng ngực hơi phập phồng vì tức giận.

Dung mạo Bạch Ly nguyên bản vốn thập phần kiều diễm lúc này càng thêm sinh động, tên thiếu niên nhìn đến mê muội quên cả hô hấp.

“Làm gì có cái lý đó” Bạch Ly điều hoà lại khí tức, giữ vững phong thái.

Đúng lúc này, tên mặt than đứng im lặng nãy giờ bất ngờ mở miệng, giọng nói khô khốc chậm rãi:

“Vĩ, theo luật pháp Nam Châu, tội trộm sách tuỳ theo mức độ nặng nhẹ phạt tiền từ một đến năm mươi lượng bạc”

Bạch Ly hơi ngẩn ra, người này nhập cuộc với vai trò gì đây, còn tên được gọi là ‘Vĩ’ kia cũng giật mình như nhận ra quên mất phải bịt miệng gã đồng bọn của mình lại.

Đầu óc Bạch Ly xoay một vòng cuối cùng rút ra một thỏi bạc nện lên mặt bàn kêu ‘cộp’

“Là sách gì thì chừng này cũng đủ rồi chứ” Nàng nói xong vội vàng xoay người đi.

Tên thiếu niên luống cuống đuổi theo, còn chưa chịu buông tha cho nàng

“Nếu không đủ thì sao? Nói ta biết tên cùng nhà của ngươi, kiểm tra xong nếu còn không đủ sách, ta tìm ngươi tính toán”

Bạch Ly phớt lờ hàm nghĩa lộn xộn trong lời nói của hắn, chần chừ một giây, đáp lại rồi chạy nhanh biến mất ở cổng phụ lối ra khu dạy học:

“Ta tên Cao Tỷ Nhi, nhà ở thôn Võ Kiếm”
break
(Cao H) Không Xuống Được Giường
Ngôn tình Sắc, Sủng
Tập truyện: Nam Nhân Là Để Cưỡi (NP, Cao H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại, Cao H
Chị Gái Lầu Trên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc