Quá kích thích, H trên tàu cao tốc. Không biết các cô sướиɠ hay không, ngược lại tui là người sướиɠ. Ngày hôm qua không update là bởi vì ngày hôm nay khai giảng, phải ngủ sớm.
Trước khi Lý Trạch Minh về nước M đã trao đổi tài khoản liên lạc với Quý Sâm, hai người lúc thường không nói lời nào, thế nhưng dù sao tình hình tâm lí của Lý Trạch Thừa không giống với người thường, thành phố họ ở không có thầy thuốc tâm lý giỏi nào, chỉ có thể chờ đợi hắn lên đại học lại nói. Cho nên Lý Trạch Minh chỉ có thể gửi hy vọng vào Quý Sâm, có lúc thông qua Quý Sâm biết rõ tình trạng tâm lí của Lý Trạch Thừa.
Lý Trạch Minh nói cho Quý Sâm, Lý Trạch Thừa kỳ thực cũng không phải không biết giao lưu với người khác thế nào, nhưng bởi vì chuyện khi còn bé nên hắn có chướng ngại xã giao, biểu hiện cụ thể chính là lạnh lùng và EQ thấp.
Thế nhưng khi hắn nằm ở hoàn cảnh có cảm giác an toàn, thoải mái, Lý Trạch Thừa câu thông nói chuyện sẽ không có vấn đề, thậm chí có thể nói là biết nói. Quý Sâm tinh tế nghĩ, đây chính là tại sao lúc trước hắn bịt mắt mình, Lý Trạch Thừa có thể trở thành một người khác như vậy.
Lý Trạch Minh nói cho Quý Sâm, bây giờ đối với với Lý Trạch Thừa mà nói, hoàn cảnh an toàn thoải mái, chính là lúc ở cùng Quý Sâm hoặc là anh trai.
Quý Sâm nhìn thấy anh hắn gửi tin nhắn, ở trong lòng gật đầu, Lý Trạch Thừa cái người kia, từ khi bọn họ bắt đầu nói chuyện yêu đương, càng ngày càng tiến bộ, có lúc đều có thể dỗ Quý Sâm đến tìm không ra nam bắc.
Nhưng bây giờ ở cùng Lý Trạch Thừa, cậu vô tình hoặc cố ý lôi kéo hắn đi cùng Thạch Lương hoặc là Tạ Tấn đi ăn cơm, có lúc Lý Trạch Thừa xem mặt mũi Quý Sâm cũng có thể tán gẫu hai câu với họ.
Lý Trạch Thừa tuy rằng không thích giao thiệp với người, cũng không thích nói chuyện với người khác nɠɵạı trừ Quý Sâm, mà là vì Quý Sâm vui vẻ, hắn vẫn buộc mình phản ứng với bạn bè Quý Sâm.
Quý Sâm nói cho Lý Trạch Minh những điều Lý Trạch Thừa thay đổi, Lý Trạch Minh vui vẻ không thôi, nói gặp được Quý Sâm, là phúc của Lý Trạch Thừa. Lúc đó Lý Trạch Thừa đang phụ đa͙σ bài tập cho Quý Sâm, nhìn thấy Quý Sâm cầm điện thoại di động cười đến không ngậm miệng vào được lúc nghỉ ngơi, bình dấm chua của hắn đổ nghiêng, đoạt lấy điện thoại di động nhìn.
Quý Sâm thoải mái cho hắn nhìn, lại không nghĩ rằng Lý Trạch Thừa ngay cả dấm chua của anh trai cũng ăn, ôm lấy cậu vứt lên giường.
Mãi đến tận khi lại bị ȶᏂασ đến kêu cha gọi mẹ, Quý Sâm mới phản ứng được, Lý Trạch Thừa rõ ràng là cố ý, cũng bởi vì Quý Sâm tam lệnh năm thân, một tuần không vượt quá hai lần, muốn đặt tinh lực ở chính sự, mà Lý Trạch Thừa đã nhịn ba ngày, trùng hợp bị hắn tìm được mượn cớ, liền hành hạ Quý Sâm đến chết đi sống lại.
Quý Sâm giận, thế nhưng giận cũng vô dụng, ai bảo cậu không hăng hái, thanh niên 17, 18 toàn thân đều là lửa, Lý Trạch Thừa một màn, hắn liền đốt, căn bản không cần đến cái gì cứng.
Vì mình, cũng vì sau này có thể ở cùng Lý Trạch Thừa, Quý Sâm muốn thi cùng một thành phố với Lý Trạch Thừa. Cậu bảo Lý Trạch Thừa phụ đa͙σ bài tập cho mình, không nghĩ tới Lý Trạch Thừa đồng ý là đồng ý, điều kiện là tăng cường thành một tuần ba lần.
Kỳ thực Quý Sâm không nói Lý Trạch Thừa cũng sẽ phụ đa͙σ cho cậu, thế nhưng ai kêu tâm tư Quý Sâm quá thẳng, căn bản không tính được tới Lý Trạch Thừa cái tên tâm lí hũ nút này, cam tâm tình nguyện cắn câu.
Những ngày kế tiếp vừa ngọt ngào vừa đau khổ, ngọt ngào chính là cuối tuần cơ hồ đều ở trong nhà Lý Trạch Thừa học, bình thường cũng thỉnh thoảng phải ngủ lại, hai người hận không thể mỗi ngày dính vào nhau, thành tích cũng đang vững bước tăng lên. Thống khổ chính là thường thường, tinh thần Quý Sâm mới vừa bị Lý Trạch Thừa quất xong, mệt đến hận không thể ngủ ở thư phòng, quay đầu lại bị Lý Trạch Thừa nghiêng người đè lên, tiến hành hành hạ trên thân thể.
Có lúc Quý Sâm còn có thể cố ý gọi Lý Trạch Thừa thầy giáo, một tiếng lại một tiếng, dáng dấp bé ngoan mềm mại làm Lý Trạch Thừa run sợ không thôi, đào rỗng tâm tư làm "thầy giáo" của cậu.
Chiều thứ sáu là thời gian dạy học của thầy Lý.
Lỗ huyệt Quý Sâm có dươиɠ ѵậŧ giả, cũng không biết lúc nào Lý Trạch Thừa lén cậu mua, hai chân tách ra ngồi ở trên người Lý Trạch Thừa, tính khí dính đầy dâm thủy, làm hậu huyệt no đến mức một chút nếp nhăn cũng không còn lại.
"Bây giờ, nghe viết từ đơn." Thầy Lý cắn sau gáy Quý Sâm, giọng bình tĩnh mà nghiêm túc.
"A... Không được, em... Em đầu óc không tỉnh táo." dươиɠ ѵậŧ giả chỉ to bằng một nửa cái đằng sau, thế nhưng tần suất rung rất lớn, gõ bàn vang lên cộp cộp, Quý Sâm khó chịu uốn éo cái mông, lại nuốt nó càng sâu hơn.
Thấy cậu không nghe lời, Lý Trạch Thừa đột nhiên đâm mạnh một cái, chọc vào điểm mẫn cảm, nước mắt đọng ở khóe mắt Quý Sâm trong nháy mắt cùng hạ thân đồng thời phun ra ngoài.
"Thầy nói không có tác dụng à?"
dươиɠ ѵậŧ phía sau tiến vào toàn bộ, đâm theo biên độ nhỏ, chân dài Quý Sâm càng tách càng rộng, ngón chân tròn mềm mại miễn cưỡng đặt trên đất, cẳng chân banh ra, thấy rõ gân cốt đẹp đẽ. Tay nắm bút của Quý Sâm đang run run, trên giấy đâm ra vết lung ta lung tung.
"Quản..."
"Ngoan, bắt đầu, khoa học." Thầy Lý không làm khó cậu, cho cậu một từ đơn đơn giản.
Quý Sâm suy tư chốc lát, run cằm bắt đầu vẽ hình rắn lên giấy nháp. Nhìn cậu viết, thầy Lý nắm chặt eo cậu, mười ngón rơi vào thịt eo mềm mại, tính khí hung ác trùng đưa.
"A! Chậm một chút! Viết không được!" Quý Sâm hít vào một ngụm khí lạnh, từ s đến c tất cả đều là cuộn sóng.
Lúc viết đến chữ e cuối cùng, thầy Lý đột nhiên mạnh mẽ va chạm, bút bi kéo đầu bút lông, thuận trang giấy trượt ra ngoài, lưu lại một đường thật dài.
"Viết không đẹp, thầy muốn trừng phạt em." Thầy Lý bóp bóp mông ẩm nhuyễn của cậu, dùng ngón tay giữa nhét dươиɠ ѵậŧ giả trượt ra một nửa vào, lại dùng điều khiển từ xa.
"A... Cảm ơn... cảm ơn thầy!" Bị đóng đinh ở dươиɠ ѵậŧ thô cứng, Quý Sâm làm sao cũng không tránh thoát, chỉ có thể mềm mại cảm ơn thầy đột nhiên nhân từ.
"Bây giờ nghe nói, thầy nói tiếng Anh, em nói nghĩa tiếng Trung, có được hay không?" Hậu huyệt xoắn quá chặt, da đầu Lý Trạch Thừa tê rần thiếu chút nữa nộp vũ khí đầu hàng.
Hắn dừng động tác lại, ngón tay nắn bóp miệng huyệt bị dươиɠ ѵậŧ giả đâm mở ra của Quý Sâm, nhẹ nhàng đùa bỡn hai cánh hoa âm thần sưng lên, một tay khác bao lại quy đầu nho nhỏ của Quý Sâm, đánh vòng mà xoa bóp.
"Ừm... Ư... Vâng." Quý Sâm thoải mái rầm rì, vứt bỏ bút trong tay, thân thể ngửa về đằng sau, hai tay ôm cổ Lý Trạch Thừa, ngoẹo cổ đi tìm môi của hắn.
Thầy giáo tàn nhẫn không cho cậu hôn, nghiêng đầu. Quý Sâm cảm thấy được gặp khó, chỉ có thể ngậm vành tai thầy giáo, liếʍ mυ"ŧ không có kĩ thuật gì, tiên dịch từ tai chảy vào trong tai.
Chất lỏng ấm áp chậm rãi làm ướt tai, nước miếng bé nhỏ đến mức không thể nhìn thấy, chạm vào chỗ nhạy cảm chưa từng chạm vào. Như là lên tới hàng ngàn, hàng vạn con kiến đang bò, Lý Trạch Thừa sảng khoái đến mức cả người vô lực, rồi lại tăng nhanh tốc độ trên tay, song song thưởng thức hai lỗ nhỏ.
Mẫn cảm bị khuếch đại, lỗ huyệt căng lại, muốn ăn ngón tay thầy giáo, rồi lại bị no đến mức gần như trong suốt, chỉ có thể ngậm lấy dươиɠ ѵậŧ giả không nhìn thấy, khát khao phun chất lỏng, ghế gỗ tất cả đều là dâm thủy, giữa bắp đùi hai người cũng bẩn đến rối tinh rối mù, không ngừng trượt.
Thầy giáo rốt cuộc dùng phân thân để dạy học, hắn xốc người Quý Sâm lên, dươиɠ ѵậŧ lại được ăn sạch sành sanh, dịch ở trong huyệt bị bắn tung tóa, ướt nhẹp lông mao, túi túi đều có xu thế nhét vào trong, câu đến người trong ngực run rẩy, "Từ đầu tiên, puppy."
Trong đầu Quý Sâm trống rỗng, môi non mềm khép mở hai lần, trầm thấp lẩm bẩm nói, "Chó... Chó con."
Thầy giáo cười khẽ, "love."
Không có suy nghĩ tại sao thầy dùng từ đơn giản như vậy, Quý Sâm túm cánh tay ở dưới hạ thân mình, mưu toan làm chúng nó chậm một chút, "A... a... Yêu."
Giọng nói tao nhã vang lên, hòa lẫn với âm thanh chấn động bên trong thư phòng, là một tà âm sa đọa, "The masters."
Bạn học Quý không kịp phản ứng, thế nhưng đổi ý đã không còn kịp rồi, không nghe lời thầy chỉ có thể đưa tới trả thù càng lớn hơn, điểm này cậu ăn đắng mấy lần, chỉ có thể duỗi dài cổ, như một con thiên nga gần chết, trên chóp mũi cũng đều là mồ hôi cùng nước mắt hòa vào nhau, "Chủ nhân... Chủ nhân... Chủ nhân......"
Đã sớm không nhận rõ thầy giáo hay là chủ nhân, Lý Trạch Thừa liếʍ mồ hôi hột trên cổ thiên nga của hắn, lưỡi lưu luyến trên dưới, kính mắt vốn thanh lãnh cấm dục tất cả đều là sương mù, nhiễm cực kì tình sắc, mông lung trong mắt chó con, trong miệng phun ra từ tục tĩu bức người, "penis."
Thời kì làm giáo bá không hiểu chuyện, Quý Sâm mắng qua rất nhiều từ dơ bẩn, chỉ là cái từ này cũng không dưới trăm lần, ngàn lần, nhưng chưa từng nói ra trong hoàn cảnh ngày hôm nay, cậu nghẹn ngào mở miệng mấy lần, vẫn cứ nửa âm cũng phun không ra.
Thấy cậu không chịu nói, thầy giận, ngón tay giữa xoa xoa vách thịt mềm bên trong, phá tan bên trong cắn chặt chẽ, không để ý cậu chống lại mà đâm bên trong, mạnh mẽ vỗ mông bạn học Quý, làm cậu vểnh cao mông căng tròn run rẩy không ngừng, không khí chung quanh tất cả đều là nước mông bắn lên.
dươиɠ ѵậŧ giả cùng ngón tay hợp lực, đâm lỗ nhỏ đến thuộc lòng thấu hồng, Quý Sâm bị đâm ngã trái ngã phải, dòng điện xuyên qua dây thần kinh, mũi chân đặt ở trên sàn nhà gỗ, trắng bạch đáng thương, cậu anh anh khóc, "dươиɠ ѵậŧ... Hu hu..."
"Nói đầy đủ!"
"Chó con thích... A... Chó con thích dươиɠ ѵậŧ... dươиɠ ѵậŧ của chủ nhân... Hu hu!"
Tinh thần được thỏa mãn cực lớn, ác ôn rốt cuộc đủ cho hắn muốn, tìm đúng điểm mẫn cảm trong huyệt, rút ra cắm vào biên độ nhỏ, lại dùng mười phần lực, không nói lời gì đâm bên trong, hai tay kiên nhẫn đâm chọc lỗ l*и, xoa nắn tinh hoàn hồng nhạt của cậu.
Cao trào xong Quý Sâm nghe lời nhất, thần trí còn chưa hoàn lại, hoàn toàn quên mất người phía sau chuyên bắt nạt mình, đầy người đều là ỷ lại quyến luyến không kìm nổi, bị Lý Trạch Thừa lật người, ôm vào trong ngực hôn môi, truy đuổi lưỡi mềm mại của cậu.
Thư phòng vốn là chỗ học tập làm việc, bọn họ đang ở trong phòng nghiêm túc nhất, thở dốc rêи ɾỉ, hôn môi làʍ t̠ìиɦ.
Thời gian đi học, cơm tối họ cũng ăn ở nhà ăn, ăn xong lại đi tự học buổi tối. Lúc này còn hơn một tiếng đến giờ ăn, lúc này Lý Trạch Thừa sẽ tìm một phòng tự học trống, phụ đa͙σ Quý Sâm học bài ngày hôm đó.
Rèm cửa sổ phòng tự học kéo hết lên, cửa khóa trái, Lý Trạch Thừa ra đề cho cậu làm, tự mình cầm sách đọc ở bên cạnh, đọc một lát lại hôn một cái, hôn một cá không đủ lại hôn cái thứ hai, Quý Sâm phiền vô cùng, ngồi xuống ghế chéo hắn.
Lý Trạch Thừa nói, làm đúng hết có thưởng, sai 30% bị phạt. Lòng Quý Sâm mơ hồ mong đợi, phòng học bí ẩn lại công khai, làm cho cậu không khỏi toàn thân toả nhiệt, trên mặt lại không có chút nào hiện ra.
Phụ đa͙σ một tuần, toàn bộ làm đúng bốn, năm lần, được thưởng đều là chút hôn nhẹ không đến nơi đến chốn. Quý Sâm ngồi không yên, tối tăm đâm đâm mà lấy tay kề sát ở đũng quần đồng phục của Lý Trạch Thừa, nháy mắt một cái.
Cá cắn câu, lúc nên thu dây, Lý Trạch Thừa mở tay cậu ra, dụ cậu, "Làm gì?"
Quý Sâm liếʍ liếʍ môi, "Thầy thưởng em không hài lòng, em muốn phạt thầy."
"Được." Lý Trạch Thừa mở hai tay ra, tách chân dài ngồi ở trên ghế, dùng ánh mắt mời cậu.
Quý Sâm cười hì hì, cởi giày dưới bàn, tất trắng vừa thay còn mang mùi xà phòng, đá một cước vào đũng quần Lý Trạch Thừa.
Người đối diện đau đến rên lên một tiếng, cách tất nắm lòng bàn chân Quý Sâm. Quý Sâm cho là hắn giận, gian kế thực hiện được, muốn thu chân, lại bị Lý Trạch Thừa nắm thật chặt, thuận tiện kéo dây thun quần.
Chờ Quý Sâm phản ứng lại, gan bàn chân cách bông tất, cảm nhận được tính khí nóng bỏng khó phân biệt. Lý Trạch Thừa túm chân của cậu, một tay xoa giữa dươиɠ ѵậŧ, quy đầu chảy nước, nước kích động đến cuồn cuộn không khô.
Đầu ngón tay Quý Sâm đều là hồng, thấp giọng giận mắng, "Biến thái!"
Như là nam chủ ŧıểυ thuyết, Quý Sâm cảm thấy Lý Trạch Thừa chính là yêu ma làm cho cậu từng bước một sa đọa. Cậu trầm mê trong game thăm dò thân thể của thiếu niên không có cách nào tự kiềm chế.
Vải ở gan bàn chân đều bị chấy nhầy làm ướt nhẹp, trở nên nửa trong suốt, vải vóc mỏng manh cũng làm cho ngón chân lộ ra, trông rất đẹp mắt.
Gan bàn chân trải rộng dây thần kinh, ẩm ướt dính nị, tính khí nóng rực, cán nổi gân, cũng làm cho Quý Sâm hưng phấn không thôi, toàn thân ngứa ngáy. Cậu cởi một chiế giày khác, hai chân bọc dươиɠ ѵậŧ ve vuốt, thỉnh thoảng dùng ngón chân đùa tinh hoàn, gan bàn chân vò động quy đầu, thỉnh thoảng nhẹ nhàng dẫm đạp.
Lý Trạch Thừa khom người không ngừng hôn môi cậu, hai tay luồn vào bên trong quần rộng của cậu, cách qυầи ɭóŧ xoa xoa lỗ nhỏ ẩm ướt nóng bỏng.
Chơi đến khi nhà ăn đóng cửa, Lý Trạch Thừa bắn đầy tất cậu, qυầи ɭóŧ Quý Sâm cũng ướt đẫm, cả người như là mới vớt ra từ trong nước, ôm Lý Trạch Thừa làm nũng.
Hai người đi ra ngoài ăn cơm, thuận tiện qυầи ɭóŧ tất mới, lại gạt Quý Sâm, lén lút cất quần bẩn vào trong túi, dọc theo đường đi cách quần áo Lý Trạch Thừa vẫn có thể ngửi thấy được mùi sau cao trào của Quý Sâm, camera cả người thoả mãn, khóe mắt cũng mang cười.
Cơm nước xong về trường học, gặp giáo viên chủ nhiệm của Quý Sâm, mới vừa chào thầy xong, cái tất lại rớt ra trong túi, may mắn là đều là trắng, xem cũng không được gì. Đối mặt ánh mắt kinh ngạc của thầy cùng đôi mắt phun lửa của Quý Sâm, Lý Trạch Thừa chậm rãi nhặt cái tất lên thả lại trong túi, tao nhã lễ phép, "Ngại quá, thầy, người trong nhà không chú ý."
"Em giết anh! Lý Trạch Thừa! Anh làm sao như vậy... Như vậy..." Quý Sâm tức đến nổ phổi, nói liền muốn đến lấy túi của Lý Trạch Thừa.
Lý Trạch Thừa không để lại dấu vết tránh ra, "Biến thái?"
"Anh biết là tốt rồi! Vứt mau! Anh có ác tâm hay không? !"
Lý Trạch Thừa dán vào lỗ tai Quý Sâm, vừa gật đầu với bạn bè chào hỏi, vừa dùng giọng chỉ có hai người mới có thể nghe được nói, "qυầи ɭóŧ cũng không vứt, đêm nay nó ngủ cùng anh."
Quý Sâm đè xuống gào thét trong đáy lòng, mạnh mẽ đạp chân Lý Trạch Thừa, còn nặng nề xoay chuyển vài vòng, nguýt hắn một cái về phòng học.
Lý Trạch Thừa đóng dây kéo quần, sải bước lên lầu.
Lý Trạch Thừa ngày qua ngày mà biến thái, thậm chí có xu thế càng lúc càng kịch liệt. Qua mấy ngày, Lý Trạch Thừa như là cố ý, ra đề đặc biệt khó, Quý Sâm chỉ làm đúng phân nửa. Cậu còn che lại, chỉ thấy Lý Trạch Thừa mắt cười dịu dàng, nói, thi không được, thầy phải cho trừng phạt.
Phòng tự học khóa cửa, rèm cửa sổ kéo lên, cửa sổ ở hai bên, vừa hướng ra bên ngoài, vừa hướng ra hành lang. Trên hành lang thưa thớt có bạn bè đi qua, ngồi ở bên cửa sổ, chân Quý Sâm bị Lý Trạch Thừa ngậm trong miệng liếʍ, quần cũng bị cởi ra, giương chân để cho Lý Trạch Thừa làm.
Nhắm mắt lại không biết hôm nay là ngày gì, nghe trên hành lang các loại âm thanh, Quý Sâm hưng phấn ẩm ướt mãnh liệt, ý loạn tình mê lung tung rêи ɾỉ, gọi thầy giáo chủ nhân.
Trên hành lang tiếng đập bóng từ xa đến gần, còn kèm theo vài tiếng người, Quý Sâm đột nhiên có loại dự cảm bất tường, cậu cuống quít rút chân ra, đẩy Lý Trạch Thừa ra. Lý Trạch Thừa vốn là ngồi xổm dưới đất, bị cậu đẩy một cái trực tiếp chui vào dưới bàn lớn.
Đúng như dự đoán, một giây sau cửa sổ bị mở ra, một đầu người ló qua cửa sổ.
Thạch Lương nhìn Quý Sâm cười ngây ngô, "Sâm ca! Mới vừa rồi nghe thấy bên trong như là chú đang đọc diễn văn! Đang nói chuyện yêu đương với ai thế? ! Còn kéo cả rèm cửa xuống." Nói xong đánh giá chung quanh, tìm kiếm cả phòng.
Lúc Thạch Lương nói chuyện, Lý Trạch Thừa liếʍ lỗ huyệt ướt đẫm của cậu, đầu lưỡi luồn vào trong vách cướp đoạt khiêu khích.
Trên mặt hiện ra ửng đỏ như sốt, tròng trắng mắt cũng đều là phấn, ánh mắt tan rã không thôi, Thạch Lương thấy Quý Sâm không đúng, có chút nóng nảy, "Sâm ca, học hành cũng phải chú ý thân thể chứ, anh thấy giọng chú cũng run lên, không phải bị sốt chứ? Có muốn đến phòng y tế không?"
Nghe thấy Thạch Lương quan tâm Quý Sâm, Lý Trạch Thừa ghen tuông, hàm răng nhẹ nhàng hợp lại, cắn vào hoa môi mềm mại, đầu lưỡi nhanh chóng đẩy động.
Quý Sâm kéo lại cổ áo hơi mở, "Anh đột nhiên nhớ ra! Ừm... Trong cặp sách có thuốc! Không cần! Anh uống xong là tốt rồi."
"Ôi dào, làm hết cả hồn, anh còn tưởng là chú làm sao cơ, đi nhé! Đi ăn cơm." Thạch Lương nghi hoặc liếc cậu một cái, quay đầu đi.
Rốt cục sắp giải thoát rồi, Quý Sâm không có sức gật đầu, ở chỗ không nhìn thấy, hai chân điên cuồng run run, huyệt thịt khóa lại đầu lưỡi co giật, "Được... Đi đi."
Thạch Lương đi, Quý Sâm đóng lại cửa sổ, cài khóa, một chân đạp ngực Lý Trạch Thừa, đá ngã lăn người.
Một tiếng vang ầm ầm, Lý Trạch Thừa và bàn cùng ngã trên mặt đất, kính mắt tất cả đều là nước không rõ, chất lỏng trên cằm thuận hầu kết chảy xuống.
Nhìn lều bạt giữa đùi hắn càng lúc càng lớn, lòng Quý Sâm mắng biến thái, vừa khóc vừa giẫm, lúc vung vẩy nước ở giữa hai đùi tí tí tách tách chảy ra ngoài, trên sàn nhà, đầy quần Lý Trạch Thừa.
Tuy rằng giận, mà Quý Sâm không dám dùng sức, càng dẫm Lý Trạch Thừa càng ngày càng cứng, cậu hỏng mất mà liếc mắt nhìn người nửa nằm, đang nhìn mình như nhìn chăm chú con mồi, đơn giản cũng co quắp ngồi dưới đất bất động.
Thấy cậu như vậy, Lý Trạch Thừa đứng lên, giúp cậu mặc quần, thu dọn xong đồ đạc, đỡ cậu vào WC.
Trong phòng WC riêng, Lý Trạch Thừa ngồi ở trên bồn cầu, hai người mặt đối mặt ôm, Quý Sâm chỉ nghĩ đến dươиɠ ѵậŧ, cả lòng đều là nghiệt căn trong cơ thể và sung sướиɠ nó mang lại, cắn vai Lý Trạch Thừa, không cho rêи ɾỉ tiết ra.
Lúc khoái ý say sưa, một đám nam sinh hi hi ha ha vào.
"Mịe, phòng tự học lúc nãy có phải có thằng nào thẩm du không nhỉ? Hun thối mũi ông đây."
"Tao cảm thấy được không giống, khà khà, ngược lại không giống như là mùi con trai."
Người bên ngoài tựa hồ hít vào một hơi, kinh ngạc không nhịn được, "Mày nói..."
"Đờ mờ, hai người này quá trâu bò..." Bên ngoài ba người đắm chìm trong trong khiếp sợ thật lâu không thể nói.
Trong cửa Quý Sâm ngậm lấy hầu kết Lý Trạch Thừa mυ"ŧ vào, lắc mông phối hợp động tác ở hạ thân hắn, tiếng bên ngoài cũng giống như là từ trên trời truyền đến, trong tai cách một tầng màng, cái gì cũng nghe không rõ, đầu óc trống rỗng, chỉ có dươиɠ ѵậŧ kia nóng bỏng, không chịu ngừng lại.