Nóng Cháy Cuồng Hạ (Cường Thủ Hào Đoạt H)

Chương 14: Còn ai nhớ tới cô nữa đâu

Trước Sau

break

Editor: L’espoir

*

Hàng Vãn Tản lại nhanh chóng ấn thiết bị báo động trong túi.

Tiếng báo động “bíp… bíp” cực kỳ chói tai.

Bỗng nhiên xuất hiện người đàn ông hung thần ác sát kia, gã trừng mắt lên: “Con điếm thối, vậy mà còn giữ bài tẩy sau lưng.”

Gã lập tức đoạt lấy túi xách của Hàng Vãn Tản, đổ hết đồ trong túi xuống đất.

Thiết bị báo động nhấp nháy ánh sáng đỏ rất rõ ràng, gã giẫm nát thiết bị.

Hàng Vãn Tản bị chúng chặn lại.

Hai gã đàn ông trong đó nói: “Bảo Căn, mắt bọn tao không chịu nổi được, bọn tao đi vào nhà vệ sinh rửa sạch cái này trước đã.”

Gã vừa há miệng đã nồng nặc mùi rượu, vung tay lung tung nói: “Đi đi, đi đi. Ở đây chỉ có một con nhóc, không cần tốn nhiều sức, tao vẫn có thể xử lý nó được.”

Hai người còn lại với đôi mắt cay xè chạy nhanh đến nhà vệ sinh công cộng gần đó để rửa mắt.

Hàng Vãn Tản không còn đường lui, bị chặn lại trong góc.

“Các người muốn làm gì? Đừng làm chuyện phạm pháp.”

Gã này nhìn chằm chằm vào Hàng Vãn Tản với ánh mắt không mấy thiện cảm, khi tiến lại gần cô, mùi rượu nồng nặc tỏa ra từ người, mũi gã đỏ bừng, còn ợ một cái.

Gã vung tay tát thẳng vào mặt cô một cái, khiến cô choáng váng đầu óc.

“Con điếm thối, mày nghĩ mày là ai mà dạy đời tao? Hôm nay bố mày giết chết mày ngay tại đây cũng không có thằng nào con nào dám hé răng nửa lời.” Gã đàn ông này dường như đã uống chút rượu, vào lúc này, sau khi gã tát một người phụ nữ yếu thế hơn mình, gã bỗng trào dâng cảm giác kiêu hãnh và tự hào, như thể mình vừa một mình đánh bại cả ngàn quân mã.

Cảm giác tự ti bị người ta khinh thường và sỉ nhục ngày xưa đã biến mất hoàn toàn.

Hàng Vãn Tản ù tai trong chốc lát, mắt hiện lên sao vàng, chật vật ngã xuống đất. Lòng bàn tay, đầu gối lập tức đập xuống nền xi măng, bị trầy xước.

Cô vô thức hét lên: “Cứu tôi với!”

Gã này lại đạp vào bụng cô một cú: “Tao cho mày kêu này!”

Sắc mặt Hàng Vãn Tản trắng bệch, đau đến nỗi khóc cũng khóc không nổi, cô cắn răng, ôm bụng co rúm lại trên mặt đất.

Gã đàn ông này chửi rủa: “Con điếm thối, mày là cái thứ ngoại lai không cha không mẹ, không biết có phải đồ con nhà gái mại dâm sinh ra, vứt lung tung ở ven đường không, đáng lẽ phải chết từ lâu rồi đồ phá của tốn cơm! Mày cũng dám tranh nhà với bọn tao? Muốn có nhà thì đi bán thân đi, tao sẽ ủng hộ mày, hahaha.”

Đây là câu nói khó nghe nhất mà Hàng Vãn Tản từng nghe trong đời, cho dù là ở câu lạc bộ giải trí, đám ăn chơi ăn chơi trác táng cũng còn biết giả vờ một chút.

Những lời khó nghe này của gã đã khiến Hàng Vãn Tản sinh ra xúc động muốn giết người.

Tại sao cô chỉ muốn sống yên ổn, mà lúc nào cũng có người tìm cách quấy rầy vậy?

Cô không cam tâm để bản thân mình bị hủy hoại, nếu như con đường phía trước đã tối tăm như vậy, thì trước khi chết, cô cũng phải làm cho mấy tên súc sinh này đau đớn không yên.

Cô nhìn chằm chằm vào con dao gấp rơi ra từ túi, cô định dùng nó để đâm chết tên súc sinh này.

Nếu không, đến khi hai tên súc sinh kia tới, cơ hội chiến thắng của cô sẽ càng ít hơn.

Đến lúc đó một chút cơ hội chạy trốn cũng không có.

Ba gã này, có hai gã là em ruột và một gã là em họ của ông cụ Hàng.

Cả ba gã đều là tay chơi cờ bạc, ngày ngày chỉ biết ăn uống nhậu nhẹt gái gú, chưa từng có một nghề nghiệp nào chính đáng, đã hơn mười năm rồi bọn chúng không qua lại với ông cụ Hàng.

Ông cụ Hàng chết rồi, chúng nghĩ ông già này không có con không cái, thế chẳng phải là tài sản sẽ thuộc về chúng sao?

Hơn nữa bọn chúng cho rằng, một ả phụ nữ vốn không có tư cách kế thừa gia sản, huống chi là một đứa con hoang được nhận nuôi?

Vì vậy, sau khi ông cụ Hàng chết, ba người đã bàn bạc với nhau đến đây để ức hiếp cô gái mồ côi Hàng Vãn Tản này.

Trên thế giới này, Hàng Vãn Tản căn bản không có họ hàng thân thích gì, cho dù cô gặp phải chuyện ngoài ý muốn, thì có ai nhớ đến cô đâu?

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc