Editor: L’espoir
*
Hàng Vãn Tản đếm từng ngày, hy vọng kỳ nghỉ hè sẽ kết thúc sớm.
Bởi vì cô cảm thấy cái người tên Hạ Ức đấy vô cùng đáng ghét!
Ngày nào Hạ Ức cũng đùa giỡn cô, thậm chí còn kinh hơn đám con cháu ăn chơi trác táng ở câu lạc bộ!
Giữa mùa hè oi bức 40 độ C, anh lại bắt cô ra ngoài xếp hàng mua trà sữa đang hot trên mạng, uống vài ngụm rồi lắc đầu nói quá ngọt, không đủ lạnh nên không uống, rồi ném thẳng vào thùng rác trước mặt cô.
Cô thấy anh lãng phí những thứ đắt tiền như vậy, tức giận đến mức đau ngực.
Được rồi, trong tay anh có nhược điểm của cô, cô nhịn!
Sau đó, anh lại bắt cô đi tới thành phố bên cạnh vào lúc nửa đêm để mua vịt quay Bắc Kinh.
Hạ Ức anh không ăn rau thơm, không ăn hành tỏi gừng, nhưng mỗi lần gọi đồ ăn ngoài lại cố ý đặt, rồi bắt cô phải vớt ra từng thứ một.
Hàng Vãn Tản nhìn chằm chằm vào Hạ Ức với ánh mắt đầy oán hận.
Hạ Ức nằm trên ghế sô pha, cầm máy chơi game, trước mặt đang chiếu phim. Anh chỉ liếc nhìn cô một cái rồi trào phúng: “Sao, thích tôi rồi hả? Nếu không thì sao lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào tôi thế?”
Ọe, mắc ói quá đi!!
“Anh cao quý quá, tôi không xứng.” Hàng Vãn Tản trào phúng lại nói.
Hàng Vãn Tản lại gắn mác tự luyến và độc miệng cho Hạ Ức.
Hạ Ức cuối cùng cũng thích chế giễu cô thiếu hiểu biết, tầm nhìn hạn hẹp, nói cô nhan sắc tầm thường mà còn mơ tưởng ăn thịt thiên nga.
Hàng Vãn Tản chỉ nhịn, cười tươi.
Buổi tối đêm đó cô nằm mơ, cô mơ thấy mình dùng dao đâm chết tên tiện nhân Hạ Ức.
Mỗi lần Hàng Vãn Tản tan làm về nhà, cô đều đánh đập con gấu bông ếch trên đầu giường một trận, tưởng tượng đó là Hạ Ức.
Đánh xong, cô hít sâu vài hơi, rồi lại đi tắm nước nóng để thư giãn, ngủ một giấc thật ngon.
Cô vẫn phải vượt qua kỳ nghỉ hè này, đến Bắc Thành học đại học, cô muốn tốt nghiệp lấy bằng tốt nghiệp, tìm được công việc tốt, sau đó sống cuộc đời bình yên.
Hàng Vãn Tản hy vọng trong đời mình sẽ không bao giờ gặp phải loại người như Hạ Ức.
Đúng vậy, chỉ cần vượt qua kỳ nghỉ hè này, tương lai của cô sẽ tươi sáng.
Quan trọng nhất là, cô không muốn đi tù, không muốn có tiền án tiền sự.
Số tiền trên hóa đơn sửa chữa, cô hoàn toàn không thể bồi thường.
Lúc ấy cô quá bốc đồng, không hề nghĩ rằng một vết cào lại có thể mang lại hậu quả nặng nề như vậy.
Hàng Vãn Tản vẫn chờ đợi, chờ đợi đến hết mùa hè đó.
Nhưng vận rủi ập đến hết lần này đến làn khác.
…
Không biết người từ đâu tới, họ nói là người thân của ông lão Hàng, đến tranh giành gia sản với Hàng Vãn Tản, thậm chí còn đến quấy rầy cô.
Lúc trước Hàng Vãn Tản nhận được cuộc điện thoại, cho rằng là lừa đảo, nên mắng vài câu rồi cúp máy, còn cho số điện thoại của người này vào danh sách đen.
Không ngờ hôm nay, họ đã tìm đến tận nhà.
Sau khi tan làm, Hàng Vãn Tản về tới cửa nhà.
Cô phát hiện ra hai người đàn ông trung niên chặn lối vào, hai người này mặt mũi hung ác, trước cửa nhà cô, vứt hơn mười mẩu tàn thuốc lá, nhìn qua, họ đã ngồi canh ở đây khá lâu rồi.
Cô phát hiện có gì đó không ổn, lập tức quay đầu bỏ chạy.
Một người trong số họ nhận ra cô, ngay lập tức hét lên: “Chạy đi đâu?”
Hai người đàn ông trung niên này chặn cô lại: “Muốn chạy hả? Lúc trước còn dám mắng tao cúp điện thoại của tao, mày là một đứa con hoang không liên quan gì, cũng xứng để tranh nhà với bọn tao hả, thật không biết xấu hổ! Phụt!”
Hàng Vãn Tản lui về phía sau vài bước, trái tim cô đập thình thịch, cô nhận ra mình quá gầy yếu, không thể nào đánh lại hai người đàn ông này.
“Căn nhà này là của ba tôi để lại cho tôi, liên quan gì đến các người! Tôi chưa bao giờ gặp các người, ba tôi cũng chưa bao giờ nhắc đến các người, các người dựa vào đâu mà đòi nhà hả, đòi là trả sao!” Lúc này, Hàng Vãn Tản đưa tay vào trong túi, bắt lấy bình xịt chống sói.
“Đệt mẹ mày, muốn chết!” Một người trong đó hét lên tát thẳng vào mặt cô.
Không đợi gã giơ tay lên tát, Hàng Vãn Tản đã rút ra bình xịt, xịt điên cuồng vào mặt hai người.
Thừa dịp hai người che mặt, Hàng Vãn Tản chạy thẳng về hướng khác.
Lúc này, sau lưng cô lại xuất hiện một người ngăn cản cô.
Hóa ra, có ba người đến.