Gần đây, Sầm Tang đã nhiều lần muốn gặp Chanh Tử, nghĩ tới Tưởng Chính phải quay lại viện nghiên cứu, cô liền chủ động rủ Chanh Tử ra ngoài chơi sau khi tan làm vào buổi tối.
Cả hai tám chuyện hăng say xuyên lục địa không biết mệt, gợi nhớ lại rất nhiều kỉ niệm trong quá khứ. Sầm Tang không uống rượu mà uống nước soda. Vì lý do này mà Chanh Tử cười nhạo cô, phun ra một so sánh hết sức kỳ lạ, nói rằng cô như "kỹ nữ hoàn lương", bảo vệ sự trong sạch của bản thân vì đàn ông.
Sầm Tang cười cô ấy trẻ con như học sinh ŧıểυ học chưa tốt nghiệp, mà cô cũng không thật sự đi so đo chuyện cỏn con này làm gì, tiếp tục há miệng nhỏ nhấp vài ngụm nước soda trong ly của mình.
Lúc về đến nhà đã gần 12 giờ đêm, Sầm Tang nghĩ Tưởng Chính đã đi từ buổi chiều. Nhưng không ngờ khi cửa mở ra, người kia thế mà đang ngồi trên ghế sofa xem TV. Đã thế còn không thèm bật đèn nữa.
Sầm Tang bị dọa lui về sau vài bước, nhưng đã cố nén kìm lại được, không hét lên thành tiếng mà chỉ nặng nề nuốt nước bọt, có chút hoảng hốt.
"Ờm, đằng ấy ơi, sao còn chưa đi vậy?
Sầm Tang bật đèn, căn phòng lập tức sáng bừng lên. Cô bước vào, phát hiện Tưởng Chính đang xem TV mà không có tiếng, màn hình nhấp nháy hiện lên hình ảnh nhưng âm thanh đã được giảm về 0.
Nhà thiên văn xem TV đều đặc biệt như thế à?
Sầm Tang liếʍ môi, không dám nói rõ.
Một lúc sau, Tưởng Chính mới mở miệng: “Tôi có việc phải làm, ngày mai tôi sẽ đi.” Anh nghiêng đầu nhìn Sầm Tang, bất giác cau mày khi ngửi thấy mùi rượu trên người cô.
Sầm Tang không phát hiện ra hành động nhỏ của anh, lập tức phản bác: “Tôi không uống rượu, ở trong đó lâu nên bị lây mùi thôi.”
Cô cũng không biết tại sao mình lại phải vội vàng chối bỏ như vậy, sau khi nói xong cô mới cảm thấy mình thế này có chút không được ổn. Cô vò mái tóc dài rối bù của mình, nói rằng cô sẽ đi tắm trước. Sầm Tang vội vàng rời đi, có cảm giác như đang chạy trối chết.
Tưởng Chính không quay đầu lại, vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình TV.
Thật lâu sau, tiếng nước trong phòng tắm cũng ngừng, Tưởng Chính cầm điều khiển tắt TV. Một lúc sau, cửa mở ra.
Sầm Tang bước ra, cô mặc một chiếc váy ngủ màu hồng, được làm bằng lụa sa tanh, rất mềm mại, tôn lên một cách hoàn hảo vóc dáng thanh tú đầy đặn của một người phụ nữ.
Con ngươi của cô có màu rất nhạt, đôi mắt tựa cánh hoa đào, đuôi mắt kéo dài yêu mị, có chút giống một bé hồ ly nhỏ. Đặc biệt là vừa tắm xong, hồ ly nhỏ bị hơi nước làm cho ướt nhẹp, vừa đáng thương lại vừa đáng yêu trêu người.
Ánh mắt Tưởng Chính từ trên mặt cô dời xuống, khuôn ngực nhô lên hai ngọn đồi, có thể nhìn thấy hình dáng hai bầu ngực căng tròn, đầu nhũ hoa nhô ra tạo thành hình thù mơ hồ trên lớp vải mỏng, quyến rũ mê người.
Cố nén du͙© vọиɠ dâng trào, Tưởng Chính nghiêng đầu, không dám tiếp tục cúi đầu nhìn. Anh hơi khó chịu nhưng không tìm được chỗ phát tiết nên chỉ biết đi thẳng về phòng nhốt mình lại.
Sầm Tang bị anh làm cho chút bối rối, cô nghĩ mình còn phải sấy tóc rồi đi ngủ nên cũng không quan tâm anh bị sao nữa. Dù gì việc thân mật hai người cũng từng làm rồi, không có gì phải ngại ngùng cả.
Nghĩ đến sáng mai có tiết học, Sầm Tang tùy tiện sấy chút đuôi tóc rồi leo lên giường ngủ thiếp đi.
Đang ngủ mê man thì nghe thấy có người gõ cửa, Sầm Tang tưởng mình đang nằm mơ nhưng sau khi nghe kỹ mới biết thật sự có tiếng gõ cửa. Cơn buồn ngủ lúc này đã bị tiếng gõ cửa xua đi gần hết, cô vểnh tai lên nghe thì ra là giọng nói của Tưởng Chính.
Sầm Tang hơi cáu kỉnh, nửa đêm nửa hôm không ngủ đi, chạy sang đây gõ cửa phòng cô làm gì? Nhưng dù cho có vạn điều không cam lòng trong đầu, cô cũng vẫn đứng dậy mở cửa cho anh, ai bảo người ta là chủ nhà cơ chứ?
Người đàn ông ngoài cửa đột ngột tiến lại gần, một cơn ớn lạnh ập đến khiến Sầm Tang vô thức rụt người về sau.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, trong phòng không bật đèn, chỉ có ánh trăng nhàn nhạt, phản chiếu bóng dáng kiên nghị của anh càng rõ nét, mang theo một chút vẻ đẹp u ám mỹ lệ.
“Nửa đêm rồi, anh không ngủ à?” Sầm Tang buồn ngủ ngáp ngắn ngáp dài.
"Tôi đến để đòi thù lao lúc ban ngày."
Người đàn ông mở miệng nói, vẫn là tông giọng ấy nhưng vào ban đêm yên tĩnh, giọng điệu lại trở nên cực kỳ trầm, cảm tưởng như một tờ giấy nhám được ra sức mài trên da của Sầm Tang.
Thù lao? Nhất thời đầu óc Sầm Tang xoay chuyển vù vù như chong chóng, không biết thù lao mà anh nhắc tới là chuyện gì.
Nhưng đã không còn quan trọng nữa, bởi vì trong lúc cô đang suy nghĩ, Tưởng Chính đã bế cô ném lên giường. Người đàn ông lạnh lùng nhưng có thân hình bốc lửa nhanh chóng đè cô xuống giường. Sầm Tang vừa kịp phản ứng thì cả người đã bị anh kìm chặt.
Vẻ mặt của anh trông rất bình tĩnh giống hệt với lúc trước, nhưng Sầm Tang có thể cảm nhận rõ ràng sự tức giận của anh, đó là một loại khí thế rất trầm ổn nhưng lại mạnh mẽ bất thường không thể bỏ qua.
Cô căng thẳng muốn lùi về phía sau, nhưng lại không có cách nào lui, mới vừa cử động thân thể đã bị anh ôm càng chặt hơn. Sầm Tang ngửi thử không khí xung quanh nhưng không thấy có mùi rượu, cô ổn định lại cảm xúc, bình tĩnh hỏi Tưởng Chính: "Anh muốn thù lao gì?"
Tưởng Chính hơi chống người lên, đôi mắt phượng hẹp dài nhìn chằm chằm người phụ nữ phía dưới. Đôi mắt cô ướt át ánh lên chút sợ hãi và bối rối, đôi môi vương một lớp son nhạt màu.
Tưởng Chính phát hiện ra rằng Sầm Tang có một thói quen nhỏ là liếʍ môi mỗi khi cảm thấy lo lắng và bây giờ cô lại đang làm động tác đó. Trong mắt Tưởng Chính, đó không thể nghi ngờ chính là đổ thêm dầu vào lửa, quyến rũ mê người cực kỳ.
"Tôi muốn như thế này."
Hô hấp của anh rõ ràng dồn dập hơn rất nhiều, anh cúi đầu ngậm lấy môi Sầm Tang. Đầu tiên là thăm dò liếʍ láp giữa môi, thấy cô không có phản kháng rõ ràng, liền không kiêng nể gì phát động công kích.
Đầu lưỡi bạo dạn xông vào trong miệng Sầm Tang, hết lần này đến lần khác quét dọc theo hàm răng trắng nõn của cô, động tác cuồng dã khó nhịn.
Lúc đầu Sầm Tang còn theo bản năng chống cự vài cái nhưng sau đó cô bị nụ hôn của anh làm cho choáng váng, cơ thể mềm nhũn vô lực. Hơi thở nồng cháy quện vào nhau, va chạm giữa hai làn môi khiến cô cảm thấy trầm mê. Khi hai bờ môi vừa tách ra, Sầm Tang thở hổn hển hỏi anh: "Đây là thù lao mà anh muốn? Đã thỏa mãn chưa?"
Mặc dù có chút không vui nhưng Sầm Tang vẫn sẵn lòng cho anh chút thù lao này sau khi đã khiến anh bận rộn cả ngày.
Người phụ nữ bên dưới chìm sâu mắc kẹt trong chiếc chăn bông mềm mại, mái tóc đen dài xõa ra như rong biển càng tôn lên làn da trắng tuyết vô thực của cô. Tưởng Chính chăm chú nhìn, môi của cô hơi sưng đỏ vì nụ hôn kịch liệt của anh, trên chiếc cổ mảnh khảnh trắng nõn vẫn còn lưu lại vết hôn đầy chiếm hữu của anh.
"Chưa thỏa mãn."
Em tưởng như vậy là xong ư, tôi không muốn ít như vậy đâu~
Anh cúi đầu cắn nhẹ vào cổ Sầm Tang khiến cô kêu lên đau đớn muốn đẩy Tưởng Chính ra. Nhưng làm sao mà chống chọi được với sự chênh lệch thể lực giữa nam và nữ? Tất nhiên là cô bị đè chặt xuống không cho giãy giụa.
"Tôi muốn nhiều hơn nữa!"
Tưởng Chính nói xong lại lần nữa hôn lên môi cô, đầu lưỡi đút vào, mạnh mẽ khuấy đảo bên trong khoang miệng, không cho cô một chút cơ hội thở dốc. Anh mυ"ŧ môi cô một cách thèm khát, khuấy đảo miệng lưỡi cô.
Những nụ hôn của anh mãnh liệt và dữ dội, như thể muốn hút đi cả linh hồn của người dưới thân, khiến cô chỉ có thể vĩnh viễn nằm dưới người anh. Cùng lúc đó cái tay bắt đầu không an phận thò vào trong váy ngủ của Sầm Tang, chậm rãi vuốt ve cảm thụ làn da mịn màng của cô.
Lớp vải mong manh phủ trên người cô được kéo xuống, để sót lại một tấm thân trắng trẻo trần như nhộng nằm trên giường. Bàn tay to lớn của người đàn ông đưa lên trên, bóp lấy chỗ mềm mại đung đưa của cô mạnh mẽ xoa nắn, sau đó thô bạo xé bỏ chiếc qυầи ɭóŧ duy nhất sót lại dưới thân cô.