Vừa bước vào cửa, liền thấy Sầm Tả Minh đang đợi sẵn ở phòng khách, bên cạnh là mẹ kế Thái Bội Nghi. Khuôn mặt Sầm Tang lạnh băng, không chào, nhưng Tưởng Chính thì rất nghiêm túc gọi "bố" rồi gọi "dì Thái" với mẹ kế.
Sau đó quà trong tay được tặng đi, nói vài câu hàn huyên, như thể con rể mới vào nhà, không nhìn ra có chút giả tạo nào. Sầm Tang nhướng mày, trong lòng thầm tán thưởng.
Có câu không đưa tay đánh người đang cười, huống chi cái cây lớn này còn có thể nhờ cậy cứu mạng. Sầm Tả Minh cư xử lịch sự, tự nhiên, vừa cười vừa trò chuyện.
Sầm Tang cũng chẳng khách khí, đi thẳng vào vấn đề, kêu cô trở về làm gì?
Lời vừa thốt ra, Sầm Tả Minh liền nổi nóng, mở miệng khiển trách. Ông ta to tiếng nói lời khó nghe, Sầm Tang ngồi bên cạnh Tưởng Chính bình tĩnh như không nghe thấy, chỉ liếc mắt nhìn theo.
Tưởng Chính choàng tay qua vai cô, vuốt nhẹ rồi quay đầu về phía Sầm Tả Minh: "Bố, đừng tức giận kẻo hại thân."
Sầm Tả Minh không muốn giận cá chém thớt nên đành càm ràm: "Đúng là con nhóc vô giáo dục."
Nghe vậy, Sầm Tang nheo đôi mắt xinh đẹp, định mở miệng thì bị Tưởng Chính đè lại.
"Trước đây Tang Tang không được ai dạy dỗ, sau này con sẽ sẽ chỉ bảo cô ấy thật tốt, bố đừng bận tâm nữa."
Những lời này hoàn toàn khiến Sầm Tả Minh bị chặn họng, nhất thời bầu không khí yên lặng đến đáng sợ. Sầm Tang không hiểu sao lại cảm thấy rất hả dạ, như được trút giận.
Cô xoay người, vòng tay qua cổ Tưởng Chính, hôn phớt lên vành tai anh, le lưỡi liếʍ.
"Cảm ơn chồng!"
Cô nói thật kêu, có chút nũng nịu, cô không thèm quan tâm có bao nhiêu cặp mắt đang nhìn mình. Sầm Tang chỉ muốn cho mọi người biết cô không phải là quả hồng mềm mặc người khác bắt nạt.
Sau trận ầm ĩ của cô, biểu cảm mỗi người một vẻ.
Vành tai Tưởng Chính cực kỳ mẫn cảm, bị cô đụng chạm như vậy thì lập tức đỏ bừng, khuôn mặt tuấn tú trắng nõn hơi nóng lên. Một dòng nhiệt nóng xộc lên từ bụng dưới khiến nơi nào đó hơi nhô lên.
Đương nhiên là Sầm Tuyết hận đến nghiến răng nghiến lại, tại sao mọi điều tốt đẹp đều bị con ả Sầm Tang kia chiếm hết?
Vốn tưởng cướp đi Lương Tuyển Phong sẽ khiến cô đau khổ, dù sao thì Sầm Tang cũng là một người lụy tình. Không ngờ cô lại tìm được tình mới nhanh như vậy, hơn nữa người đàn ông này còn hơn Lương Tuyển Phong về mọi mặt hơn gấp trăm lần.
Mà Lương Tuyển Phong thì ra vẻ mặt đầy đau thương, hối hận. Tự trách mình bị ma xui quỷ khiến nghe theo lời Sầm Tuyết.
Anh ta và Sầm Tang đã ở bên nhau từ khi còn là tân sinh viên đến khi tốt nghiệp. Suốt bốn năm Sầm Tang chưa bao giờ để anh ta chạm vào, cùng lắm chỉ là hôn môi. Thằng đàn ông như anh ta cũng có nhu cầu, vì vậy khi Sầm Tuyết lột sạch mình rồi theo lên giường anh ta thì đương nhiên là sẽ xảy ra quan hệ.
Một lúc sau, Sầm Tả Minh gọi Sầm Tang đến phòng làm việc, nói có chuyện cần trao đổi. Sầm Tuyết đuổi Lương Tuyển Phong đi, trong phòng khách chỉ còn lại cô ta và Tưởng Chính.
Vai chính đã đi, Tưởng Chính cũng lười diễn, liền lấy điện thoại ra chơi.
Thực ra hôm qua giáo sư Chu đã gọi điện đến hỏi anh khi nào thì quay lại sở? Anh vốn định trở về từ hai ngày trước nhưng chẳng ngờ nhoáng cái đã một tuần trôi qua.
Tưởng Chính không muốn quay lại viện nghiên cứu sớm như vậy, vì thế đã nói dối rằng ở nhà đã xảy ra ít chuyện phải ở lại thêm vài ngày.
Sầm Tuyết ngồi vào chỗ Sầm Tang đã ngồi, mở miệng gọi anh rể một cách rất thân mật, đôi tay không thành thật ôm lấy tay Tưởng Chính. Dù đã là đầu thu, Sầm Tuyết cũng không mặc nhiều, đôi ngực cọ tới cọ lui vào cánh tay người đàn ông nào đó.
Tưởng Chính theo bản năng tránh né, cau mày hỏi cô ta có chuyện gì? Nói cũng lạ, Sầm Tuyết và Sầm Tang là hai chị em, nɠɵạı hình có phần giống nhau. Nhưng khi cô ta đến gần, từ tận đáy lòng Tưởng Chính thấy rất kháng cự, thậm chí còn hơi chán ghét.
Thấy dùng mỹ sắc không thành, Sầm tuyết thay đổi chiến lược kể về quá khứ của Sầm Tang, thêu dệt bằng lời lẽ khó nghe. Cô ta nói Sầm Tang yêu sớm từ khi còn học cấp hai, nhiều lần đánh nhau, tuổi nhỏ đã yêu đương với đàn anh, dùng mọi cách quyến rũ đàn ông, quá đáng hơn là vì thành tích thi cử mà bò lên giường giáo viên.
Sở dĩ Sầm Tuyết dám nói như vậy là vì cô ta chắc chắn một người bảo thủ như Sầm Tang phỏng chừng còn chưa ngủ với Tưởng Chính, hơn nữa rất có thể người đàn ông này do Sầm Tang thuê đến để diễn kịch.
Nên dù đã đăng ký kết hôn thì cô ta vẫn có cơ hội.
“Là chị em với nhau, sao cô có thể nói như vậy về chị mình, không thấy quá đáng à?”
Tưởng Chính thật sự không thể nghe nổi nữa, đành phải lạnh lùng mở miệng, đưa ánh mắt sắc bén lạnh lẽo nhìn Sầm Tuyết. Trong lòng Sầm Tuyết run lên, nhưng vì không muốn mất khí thế nên đành nghiến răng nói những gì mình nói đều là sự thật, cô đã dám làm, sao cô ta không thể nói?
Tưởng Chính không muốn dính líu tới cô ta nên đứng dậy, đi ra ban công, lấy một điếu thuốc trong túi ra châm, làn khói trắng xanh nhanh chóng bốc lên. Thực ra anh rất ít khi hút thuốc, ngày hôm nay qua đây cũng vì chuẩn bị, phòng ngừa bất trắc.
Một điếu thuốc cháy hết, khi anh trở lại phòng khách, Sầm Tang cũng vừa từ trên tầng đi xuống, nhìn thấy anh thì định kéo anh rời đi.
"Làm càn!" Theo sau là giọng nói của Sầm Tả Minh, nói hiếm khi tới một lần, ăn xong hẵng về
"Bữa này khó nuốt lắm!"
Sầm Tang ngẩng đầu lên đứng ở cầu thanh nói với bố mình. Cô biết tính mình ngang ngạnh nên không muốn ở lại đây để bị coi khinh, càng không muốn Tưởng Chính nhìn thấy quá khứ xấu hổ của cô.
Hai người vừa rời đi, bầu không khí có chút vi diệu. Sầm Tang nghiêng đầu nhìn cảnh vật xa dần ngoài cửa sổ, không nói gì.
Ánh nắng chói chang ban trưa chiếu lên khuôn mặt nhỏ trắng nõn sạch sẽ của cô, gần như xuyên thấu làn da cô, đường nét đầy đặn như được phủ một lớp phấn vàng.
Tưởng Chính không thể không nhìn thêm vài lần, sau đó nói, em của cô đã nói rất nhiều về chuyện của cô. Sầm Tang nghiêng đầu, vẻ mặt hơi đổi sắc, hỏi Sầm Tuyết nói gì.
Tưởng Chính không có ý giấu giếm, kể lại chuyện lúc đó. Giọng nói của người đàn ông đầy nội lực, ngay cả khi nói ra những lời căm tức, khi nghe vào tai cũng bớt đi phân nửa sức tức giận.
Sau khi im lặng nghe xong, Sầm Tang cười nhạo vài tiếng, nhận xét: "Đây đúng là chuyện cô ta có thể làm ra."
"Em... không có gì muốn nói à?"
Tưởng Chính dừng ở điểm đèn giao thông, hỏi cô. Vốn tưởng nghe người khác vu khống mình như vậy, dù thế nào cô cũng sẽ cãi lại vài câu, nhưng biểu hiện của Sầm Tang quá bình thường.
Mặc dù từ tận đáy lòng anh tin Sầm Tang không phải là loại người vậy, nhưng trái tim Tưởng Chính lại bị thái độ thờ ơ của cô làm cho buồn phiền khó tả. Đến nỗi khi Sầm Tang nói muốn mời anh ăn cơm coi như đền đáp anh diễn xuất hết mình, anh cũng từ chối.
Cùng lúc đó, giáo sư Chu lại gọi đến, nói gần đây đài thiên văn quan sát thấy hiện tượng thời tiết bất thường, yêu cầu anh nhanh chóng quay về. Tưởng Chính bật Bluetooth của ô tô, không tránh Sầm Tang, đồng ý sẽ quay lại vào tối nay.
Anh đã có việc phải làm, Sầm Tang cũng ngại tiếp tục làm phiền, cô bảo anh thả mình xuống chỗ đón tàu điện ngầm
Tưởng Chính vốn định đưa cô đến phòng tập múa, nhưng nghĩ rồi lại thôi.
Sau khi xuống xe, Sầm Tang cảm thấy tâm trạng của Tưởng Chính có gì đó không đúng, nhưng lại chẳng biết là có vấn đề gì?