Những ngày sau đó, Bạch Tiềm vẫn bám dính lấy cô, ngay cả ngủ cũng phải ngủ cùng cô. Hòa Lam không biết làm sao mới có thể từ chối cậu, ngay cả nhìn cậu mỉm cười cô cũng cảm thấy sợ hãi. Nhưng thật ra nɠɵạı trừ ngày đó, Bạch Tiềm không ép buộc cô nữa.
Cô không rõ, cũng không muốn suy nghĩ nhưng mà trong lòng vô cùng hỗn loạn.
Nhớ tới lời dặn dò của Chung Uyển trước khi qua đời, cô cảm thấy chột dạ vì nhận thấy mình có lỗi với dì ấy. Bạch Tiềm còn nhỏ, cô dạy dỗ cậu ấy không tốt. Nếu không, sao cậu ấy có thể...
Cô ôm mặt dựa vào vách tường thở dài.
Lúc này chuông điện thoại di động bỗng vang lên. Cô cố gắng ổn định cảm xúc nhận điện thoại: “A lô, tôi là Hòa Lam, xin hỏi...”
“Cô Hòa Lam, cô quên tôi rồi sao? Lâu rồi không liên lạc cô có nhớ tôi không?” Đầu dây điện thoại bên kia vang lên tiếng cười kỳ quái.
Trái tim cô chợt thắt lại, đồng thời trong lòng cảm thấy vô cùng chán ghét, cô nặng giọng hỏi: “Anh muốn gì?”
“Câu này tôi nghe chán rồi. Tôi không muốn làm gì cả, chỉ muốn hỏi thăm cô thôi. Cô ở nhà một mình sẽ cảm thấy cô đơn, có tôi trò chuyện với cô không phải rất tốt sao? Thế nào, cô có xem xét học tập tốt từ đĩa CD tôi gửi đến chưa? Sau khi xem xong có động tình hôn?”
“Tôi đã vứt hết những thứ đó rồi!”
“Thiệt không?” Đầu điện thoại bên kia kéo dài từ cuối, ngay sau đó, tiếng cười mập mờ kỳ quái lại truyền tới, “Là bởi vì có người thật để xài nên không cần xem CD nữa hả?”
“Cái gì?” Trong đầu Hòa Lam nổ ‘Ầm’, luống cuống hỏi lại: “Anh nói cái gì?”
“Luống cuống như vậy chẳng lẽ bị tôi đoán trúng rồi sao? Một mình cô là phụ nữ ở cùng với em trai kém cô mấy tuổi, chẳng lẽ không làm chuyện bất chính gì sao? Lúc mộng xuân cô có nghĩ đến cậu ta không?”
Hòa Lam nghe anh ta nói mà mặt mũi đỏ bừng, trong lòng lại có chút dao động. Cô nhớ lại lần mộng xuân trước kia, trong lòng đầy mâu thuẫn.
“Bị tôi đoán trúng rồi phải không? Cái đó của em trai cô tốt vậy cô có hưởng thụ, có liếʍ qua chưa? Lúc mộng xuân lấy cậu ta làm đối tượng đi, chỉ cần nhớ đến phần dưới thôi không cần trò chuyện. Nghĩ đến cảnh cậu ta lột sạch quần áo cô, đè cô xuống giường, lấy vật kia thúc vào sâu bên trong, hahaahahaa...” (#TieuKhang: anh chàng này dã man thấy ớn luôn hà )
“Đừng nói nữa, anh tha cho tôi đi!”
“Ồ... Có phải nghĩ tới chuyện đó là thấy sảng khóai lắm phải không? Bên dưới đã ướt chưa?”
“Đủ rồi! Rốt cuộc anh là ai? Tại sao lại quấy rối tôi...” Cô thét lên khàn cả giọng, có người sau lưng khẽ gọi cô: “Chị, chị sao vậy?”
Tay Hòa Lam run lên khiến điện thoại di động rơi bịch xuống đất. Cô quay phắt đầu lại lui về phía vách tường. Bạch Tiềm nhìn cô, cúi người nhặt điện thoại di động lên xoay trong tay: “Chị nói chuyện với ai mà xúc động dữ vậy?”
“Không có gì!” Hòa Lam không dám nhìn cậu mà dựa vào vách tường lạnh lẽo, sắc mặt tái nhợt nắm chặt mép giường.
“Có phải không khỏe không?” Bạch Tiềm bước đến một bước. Hòa Lam vội trốn sang một bên: “Không có, thật sự không có gì.” Cô giật lấy điện thoại trong tay cậu rồi xoay người bỏ đi. Bạch Tiềm ôm lấy cô từ phía sau hỏi: “Rốt cuộc có chuyện gì? Không phải chúng ta là người thân sao? Sao lại không nói cho em biết?”
Động tác của cậu khiến toàn thân Hòa Lam cứng đờ.
“Sao lại sợ em như vậy? Em có làm gì chị đâu? Chị không thích sao?” Tay cậu bắt đầu không đàng hoàng, một tay ôm cô, một tay khác thuận lợi tiến vào trong áo cô, cách áo ngực sờ sờ cái núm nhỏ nhô ra.
Hòa Lam bị cậu sờ khiến tâm tình kích động, chợt nhớ tới lời nói vô liêm sỉ trong điện thoại vừa rồi, phía dưới không kiềm chế được mà ứa ra dịch tình.
Bạch Tiềm cười sảng khoái: “Chị, ở dưới ướt rồi hả?” Sau khi nói tay cậu đã vén váy cô lên, âm thầm dò vào trong qυầи ɭóŧ cô, dùng hai ngón tay đút vào bên trong.
Từ lúc nào mà chỉ cần một thay đổi nhỏ trên mặt cô, cậu đã nhận ra được cơ thể cô có phản ứng? Hòa Lam cắn môi, gò má đỏ ửng, không dám nhìn thẳng cậu.
Bạch Tiềm sờ soạng rồi rút ngón tay ra đưa vào trong miệng cô, bắt chước động tác quan hệ mà đâm vào thụt ra trong miệng cô. Hòa Lam bị cậu làm vậy, khóe miệng cũng rịn ra nước miếng. Cô đẩy cậu ra: “Đừng quậy nữa, chị còn phải đi nấu cơm. Không phải em còn học bài sao? Về phòng đi!”
“Vô tình thật.” Bạch Tiềm khẽ than nhưng bộ mặt vẫn vui tươi như gió xuân, rút ra hai tờ tiền giấy nhét vào tay cô nói: “Kỳ nghỉ dài vậy mà ở nhà suốt thì rất chán, chị ra ngoài đi du lịch với em nhé.”
“Đừng lộn xộn.”
“Có nguyện vọng nhỏ nhoi ấy mà chị cũng không đáp ứng sao?” Bạch Tiềm cầm lấy hai tờ tiền đút vào giữa khe ngực cô, da^ʍ đãиɠ nói: “Hay là chị muốn làm cái khác?”
Hòa Lam thật đúng là hết cách với cậu đành phải đồng ý.
Ngày lên đường thời tiết rất đẹp. Bọn họ đi theo đoàn đến địa điểm đã định rồi chờ ở đó. Nơi này là một chân núi nằm phía Bắc thành phố. Trước dãy núi có một con đường nhỏ, hai bên đường là những bãi đất cao, cây cối tươi tốt, mặt trời không chiếu tới.
Hòa Lam ngồi trên một tảng đá lớn với mấy cô gái trẻ tuổi, một cô gái bên cạnh đưa cho cô một chai nước, hỏi cô: “Khát nước không?”
Hòa Lam cảm ơn rồi nhận lấy.
Đoàn chỉ cung cấp nước suối với một ít trái cây và bánh bao, nhưng đối với cô mà nói thì thức ăn nào cũng như nhau. Uống một ngụm nước, chợt có một bóng người chắn phía trước, Hòa Lam ngẩng đầu lên thì thấy Bạch Tiềm mỉm cười, cúi đầu vuốt mũi cô, lấy quả nho đã rửa sạch nhét vào trong miệng cô hỏi: “Ngọt không?”
Trong miệng ngọt nhưng trong lòng lại có cảm giác không nói thành lời.
Cô gái bên cạnh cười nói: “Bạn trai chị rất quan tâm chị.”
Hòa Lam giật mình, đang muốn giải thích thì Bạch Tiềm đã ngắt lời cô, tán gẫu mấy câu với cô gái kia. Đến lúc bọn họ nói xong, Hòa Lam đã chẳng biết phải đáp lời thế nào.
Cô gái trẻ kia tên là Vưu Giai, vừa kết hôn với bạn trai tên Lâm Tuấn mà cô ấy chỉ mới qua lại ba tháng. Lúc nói chuyện, vẻ mặt cô ấy tràn đầy hạnh phúc. Chờ Bạch Tiềm đi xa, cô ấy ghé lại gần cô, hai mắt sáng lên nhìn cô hỏi: “Bạn trai chị rất đẹp trai nhé, quen bao lâu rồi, tính bao giờ kết hôn?”
Hòa Lam đơ người, không biết trả lời thế nào.
Vưu Giai nói: “Chị còn xấu hổ nữa sao? Thấy cậu ta chăm sóc chị như vậy chắc hẳn đã qua lại một thời gian dài rồi nhỉ? Một năm hay hai năm?”
Hòa Lam lắc đầu, không muốn nhắc lại lời cô ấy mà chỉ xòe bàn tay ra.
“Năm năm? Không phải chứ?” Vưu Giai ‘chậc chậc’ mấy cái: “Nhìn cậu ta hình như nhỏ tuổi hơn chị.”
Hòa Lam cúi đầu không nói.
Vưu Giai cười, vỗ vai cô không sao cả nói: “Chuyện này có là gì, sao phải câu nệ như vậy? Bây giờ kiểu chị em yêu nhau cũng đầy ấy mà, dù cho chị hơn người ta bốn, năm tuổi cũng không phải chuyện gì to tát. Có gì mà xấu hổ? Hơn nữa đàn ông nhỏ tuổi hơn sẽ càng quý trọng chị hơn, bởi vì cậu ta lệ thuộc vào chị. Không giống những kẻ khác, tính tình thay đổi thất thường, còn hay lừa dối chị ăn vụng bên ngoài. Như vậy không bằng tìm một người nhỏ tuổi hơn mình.”
Vưu Giai thấy cô im lặng, nghĩ rằng cô đang xấu hổ, lại nói tiếp: “Chị nhìn em đây. Em thấy chị hợp nhau mới nói. Bạn trai em cũng ít hơn em hai tuổi, từ năm thứ hai đại học đã ở bên em, mạnh mẽ hơn tên bạn trai cũ khốn kiếp ăn sạch sành sanh rồi bỏ rơi em nhiều. Chị hãy nghe em, hãy biết quý trọng những gì mình đang có nếu không về sau sẽ hối hận.”
Hoàn cảnh hai người khá giống nhau, giống như tìm được một người tri âm có thể nói chuyện. Vưu Giai ȶᏂασ ȶᏂασ bất tuyệt tâm sự với cô, từ chuyện cô ấy và bạn trai cũ qua lại như thế nào rồi chuyện cô ấy bị vứt bỏ ra sao, đến khi gặp bạn trai hiện tại, kể mọi ưu điểm của bạn trai hiện tại. Sau cùng cô ta ghé tai Hòa Lam, thần bí hỏi: “Hai người đã làm chưa?”
Cả người Hòa Lam cứng đờ, không dám ngẩng đầu lên.
Vưu Giai nhỏ giọng nói: “Thấy cậu ta nhỏ hơn chị, chắc đang học đại học.”
Hòa Lam không dám đáp lời.
“Có sao đâu? Nếu là học sinh cấp ba thì mới là phạm pháp.” Vưu Giai không nhìn thấy vẻ mặt Hòa Lam biến đổi, cười hì hì hạ giọng hỏi: “Hai người đã làm mấy lần? Cậu ta thế nào, có lợi hại không? Một đêm có thể...”
Hòa Lam cầm lấy hộp cơm buồn bực ăn. Bạch Tiềm phì cười, vẻ mặt dịu dàng vuốt vuốt gáy cô. Vưu Giai cười quái dị, sau đó chào tạm biệt rồi đi cùng bạn trai, để lại không gian riêng tư cho bọn họ.
“Sao chị không nhìn em, có phải có chuyện gì không muốn để em biết chăng?” Bạch Tiềm nắm hai bả vai cô, ép cô phải đối diện với mình.
Hòa Lam nhét đầy cơm vào trong miệng khiến hai má phình ra, trên môi còn dính ít rau xanh. Bạch Tiềm không nhịn được phì cười, lấy rau dính trên miêng cô cho vào miệng mình, đầu lưỡi liếʍ môi một vòng. Gương mặt cậu gần trong gang tấc, tinh tế quan sát cô, hàng mi dày quét qua mặt cô, tê tê, ngứa ngáy, thổi hơi vào bên tai cô khiến hai tai Hòa Lam đều đỏ ửng lên. [cập nhật chương mới nhất tại tieu thuyet edit chấm net nha các bạn]
“Giữa chốn đông người em đừng như vậy.”
“Em làm sao, không phải lúc nãy chị cũng thừa nhận là bạn gái em rồi sao?”
Hòa Lam bị cậu nhìn chằm chằm á khẩu không trả lời được. Bạch Tiềm biết da mặt cô mỏng nên dừng lại đúng thời điểm. Đến lúc lên xe, thật trùng hợp bọn họ với Vưu Giai, Lâm Tuấn được phân ở cùng một buồng xe mà chính giữa được ngăn bởi một tấm ny lon mờ đục.
Lúc đoàn xe leo lên núi, tiếng lạch cạch vang lên, cửa sổ xe đổi thành màu đen chống nắng, ánh sáng trong tầm mắt cũng trở nên tối mịt.
Lẫn trong tiếng nói chuyện của mỗi người là tiếng rao của xe thức ăn ở giữa lối đi, cũng không rõ ràng cho lắm.
Bạch Tiềm hỏi cô: “Đói không?”
Hòa Lam lắc đầu. Cô còn chưa tiêu hóa hết cơm ăn buổi chiều, giờ sao ăn được nữa?
“Phải ăn nhiều thêm một chút nếu không sao có sức?” Giọng cậu trầm ấm, mang theo sự mập mờ khiến Hòa Lam nhất thời nghĩ lệch đi, vì vậy hỏi lại: “Em muốn làm gì?”
“Lại nghĩ lung tung gì thế?” Bạch Tiềm nâng cằm cô: “Ngoan ngoãn chờ em ở đây.” Xoay người kéo cửa sải bước đi ra còn tiện tay đóng luôn cửa lại.