Bạch Tiềm ôm cô ngủ cả đêm. Cậu cởi sạch quần áo, lồng ngực rắn chắc, da thịt ấm áp dán lên người cô khiến cô không biết phải làm sao. Sáng sớm tỉnh giấc, cô phát hiện khi ngủ cậu lại đặt tay lên ngực cô làm mặt cô đỏ bừng.
Cả đời này cô sẽ không quên được chuyện xảy ra tối qua. Cô vẫn luôn rất sợ Bạch Tiềm dùng sức ép cô, nhưng may là cậu không làm như vậy. Cô nghĩ, nếu như cậu khăng khăng muốn làm tới, cô cũng không thể kháng cự được.
Gương mặt cậu lúc ngủ trông rất yên bình. Da mặt đẹp hơi tái, không hề mang theo vẻ thô bạo. Chỉ là nhớ tới cơ thể trần truồng dưới chăn cô liền cảm thấy không được tự nhiên. Cậu bỗng lật người, đè chặt cô xuống, cả người Hòa Lam cứng ngắc, có một thứ nóng bỏng thô cứng đang chọc lên bắp đùi cô.
Cô đẩy cậu, cậu mới mở mắt, cười nói: “Chị, chị đã thức rồi à?”
“Đừng giả bộ nữa, tránh ra!” Cô đưa tay đẩy cậu, lòng bàn tay chạm vào bả vai rộng rãi ấm áp nhưng thực ra hơi sức cô chỉ như muối bỏ biển, làm thế nào cũng không khiến cậu nhúc nhích. Bạch Tiềm mặc cho cô đẩy, chỉ nhìn cô cười.
Vật chống trên bắp đùi cô càng lúc càng căng phồng lên, Hòa Lam không dám lộn xộn nữa.
“Sao vậy?” Bạch Tiềm kéo cô vào trong ngực, vật kia chạm vào ma sát giữa hai chân cô, cậu còn rên rỉ mấy tiếng làm cho người ta đỏ mặt. Rồi cậu cúi người liếʍ liếm cổ cô như liếʍ kem. Hòa Lam nhột nhạt không nhịn được, van nài: “Em đừng như vậy.”
“Đừng như thế nào? Em chưa làm gì mà.” Cậu trâng tráo nói, lại tùy ý vuốt ve thân thể cô. Hòa Lam rất nhạy cảm, bị cậu sờ soạng mấy cái thì bên dưới không tự chủ được mà chảy nước. Ngón tay cậu khéo léo tách hai cánh hoa ta, linh hoạt đút vào một cách chừng mực, chỉ vào hai đốt ngón tay.
Lời cậu nói vô cùng sỗ sàng làm cho cả người Hòa Lam không nhịn được mà run run, gương mặt ửng hồng, không rõ là do phản ứng cơ thể hay là bị lời nói cậu tác động.
“Nhịn không được rồi.” Cậu nâng mông cô lên mở rộng hai chân cô. Hòa Lam hoảng hốt không ngừng lắc đầu: “Đừng!”
“Đừng ư? Vậy cái này là cái gì?” Cậu sờ soạng giữa hai chân cô, chất lỏng dính đầy tay, khẽ cười rồi quệt lên mặt cô, nói: “Đây là chứng cứ chị quyến rũ em. Ngoài miệng chị từ chối bao nhiêu trong lòng lại muốn em đút vào bấy nhiêu. Em nói có đúng không?”
Vẻ mặt Hòa Lam hiện rõ vẻ mâu thuẫn, hai má ửng hồng nhưng vẻ mặt rất khổ sở, trong nét khổ sở lại có gì đó vui vẻ.
Hai chân đã bị cậu tách ra, cô cảm thấy sợ. Nhớ tới vật kia, cô lắc đầu nguầy nguậy.
“Sợ sao?” Cậu đau lòng vuốt ve mặt cô, Hòa Lam khẽ run.
Cậu thở dài, nhẹ vuốt cằm cô, bộc bạch: “Nhưng thực sự em rất khổ sở, không chịu được nữa, phải làm thế nào bây giờ? Chị cũng không muốn nhìn em chết đúng không?”
Hòa Lam bị đôi mắt sáng quắc của cậu nhìn chằm chằm, chỉ có thể nói: “Chị giúp em.”
Bạch Tiềm nhíu mày, buông cô ra. Hòa Lam chui vào trong chăn, quỳ lết bò đến bên chân cậu. Cô kéo chăn che hết chỗ ánh sáng có thể lọt vào. Dường như chỉ có làm vậy cô mới cảm thấy bớt xấu hổ.
Bạch Tiềm dang rộng hai chân, giơ cao lên, một tay đặt trên đầu cô dịu dàng vuốt tóc cô. Trong bóng tối, Hòa Lam khó khăn bò tới, đưa tay tìm tòi dọc bắp chân cậu. Bàn tay lơ đãng đụng phải một vật cứng nóng bỏng, tay cô run lên, cắn răng nắm lấy.
Bạch Tiềm phát ra mấy tiếng rên rỉ đè nén, đè đầu cô xuống như thúc giục cô nhanh lên.
Hòa Lam dùng đầu lưỡi liếm đỉnh đầu vật kia. Nó nằm trong tay cô căng lên làm cô sợ hết hồn. Ngoài chăn vang lên giọng Bạch Tiềm gọi tên cô đứt quãng. Tiếng rên phát ra từ chàng trai mới lớn không ngờ lại hấp dẫn mê hoặc đến như vậy khiến đầu óc Hòa Lam trở nên trống rỗng. Đến khi cô phục hồi lại tinh thần thì mới hay mình đã ngậm vật kia vào, nghiêm túc bú mút.
Của cậu thật lớn, lấp đầy cả khoang miệng cô. Mỗi một lần trượt ra nuốt vào cô đều cảm thấy vô cùng khó khăn. Động tác mút liếm diễn ra liên tục nhưng vật kia cũng không có dấu hiệu dịu lại. Cổ họng cô đã đau lắm rồi, nước mắt trào ra quanh vành mắt hết sức khó chịu.
Cô như nữ đầy tớ trung thành quỳ bên cậu, liếʍ cậu nhỏ của cậu. Mặc dù cách một lớp chăn nhưng Bạch Tiềm vẫn cảm thấy vô cùng hưng phấn. Về vấn đề sinh lý, mặc dù vẫn không thể thỏa mãn hoàn toàn nhưng trong lòng cậu thực sự đã thỏa mãn rồi.
Thấy cô cực khổ như vậy, cuối cùng cậu cho phép cô chỉ dùng tay giúp cậu.
Nhưng cậu đã đánh giá thấp bản thân mình. Sau khi bắn ra vật kia vẫn căng cứng. Không còn cách nào khác, trong tiếng thét chói tai của Hòa Lam, cậu lật người đè cô xuống, dùng tay đặt cậu bé vào giữa bắp đùi cô rồi thúc vào. Bên trong cô đã ướt đẫm từ lâu nên cậu đi vào rất dễ dàng, tốc độ càng lúc càng tăng.
Vật to lớn cứ thế mạnh mẽ ma sát với hai cánh hoa hồng phấn, lúc lên đỉnh điểm nó còn đâm sâu vào tận cùng bên trong. Cả người Hòa Lam cứng ngắc run rẩy, dịch tình cứ ứa ra không ngừng. Cô bị cậu dày vò cả người nên thân thể cũng trở nên mềm oặt.
Sau cùng cậu bắn ra ngoài chân cô.
Chỉ một buổi sáng, cô tựa như dùng hết sức lực của một ngày. Nằm trong chăn, cô ngơ ngác nhìn lên trần nhà.Bạch Tiềm mở cửa đi vào, trên tay bê một cái khay đựng cháo cùng một quả trứng luộc. Thấy dáng vẻ cô như vậy cậu hơi ngẩn ra, ngồi xuống bên giường.
“Chín giờ rồi mà vẫn chưa rời giường, xem ra hôm nay chị không phải đi trực ban rồi.” Bạch Tiềm ghé sát mặt cô, hà hơi vào hàng mi dài trên mặt cô.
Hòa Lam ngây dại, gom lấy quần áo trên đầu giường rồi bò dậy. Động tác gấp đến nỗi cô thậm chí quên phía dưới chăn cô không mặc gì cả. Chăn trượt xuống, cả người bị cậu nhìn qua mấy lần. Hai mắt cậu trầm xuống, ngăn bàn tay cô đang mặc quần áo lại.
Hòa Lam rụt lại: “Em muốn làm gì?”
“Lo lắng gì chứ, em cũng không phải kẻ cuồng dục mỗi giờ mỗi phút đều muốn chị.” Cậu cầm chăn bao lấy cơ thể trần truồng của cô, nâng cằm cô về phía môi mình.
“Đừng lộn xộn, chị còn phải đi làm.”
“Đi làm làm gì, dù sao cũng muộn rồi, đừng đi.” Bạch Tiềm đưa đầu lưỡi quét qua môi cô, rồi chợt kéo cô đến sát người mình, một tay nắm bầu ngực cô xoa nắn. Cậu hôn từ môi đến hai bên má rồi trượt dần xuống cổ, rồi tiến đến hai bầu ngực căng tròn.
Hòa Lam bị hôn có chút động tình, giãy dụa, nói: “Thật sự chị phải đi làm rồi!”
“Được rồi.” Bạch Tiềm cắn cắn hai núm vú, dùng răng miết nhẹ, nở nụ cười rồi mới buông. Cậu đưa cháo cho cô: “Ăn trước đã.”
Hòa Lam gấp đến độ giống như con kiến trên chảo nóng lại bị cậu giữ không đi được, vẻ mặt lo lắng đâu có rảnh rỗi nghe cậu nói chuyện. Nhìn cô lo lắng như vậy, Bạch Tiềm rốt cuộc không nhịn được cười, ngón trỏ quét qua chóp mũi cô: “Em đùa chị thôi. Chị quên hôm nay là nghỉ lễ của cả nước, được nghỉ mười một ngày à?”
Lúc này Hòa Lam mới nhớ ra, mặt ngơ ngác.
Bạch Tiềm vô cùng vui vẻ, ôm cô vào trong ngực, hôn lên mặt cô cái ‘chụt’, nói: “Chị thật đáng yêu.”
Nhìn thấy dáng vẻ hả hê của cậu, Hòa Lam hơi giận: “Chị muốn đi tắm, buông ra đi.”
“Tắm? Tắm làm gì, không thích mùi vị em lưu lại trên người chị sao?” Cậu gạt tóc xõa trên vai cô sang một bên, chơi đùa cổ cô, da thịt trắng như tuyết còn lưu lại vết hôn lấm tấm của cậu làm cho người ta nhìn thôi cũng mặt hồng tim đập.
Cậu nhẹ nhàng vuốt ve như vậy làm cho cô cảm thấy như đang bị uy hiếp, cô đẩy cậu ra, giải thích: “Chị thật sự muốn đi tắm, trên người thấy dính dính, rất khó chịu…”
Sau một tiếng thét kinh hãi, cô bị cậu bế lên, ôm theo cả bọc chăn đi vào phòng tắm.
Tiếng nước chảy ‘Ào ào’ vang lên, chỉ chốc lát sau bồn tắm đã đầy nước. Cậu ném chăn sang một bên, rồi thả cô vào trong bồn tắm. Người cô vừa chìm xuống, nước đã dâng lên đến cổ. Nhưng nước rất trong, cô bị cậu nhìn không sót một cái gì.
Bạch Tiềm ngồi trên mép bồn tắm, chống hai tay nhìn cô, ánh mắt híp lại đẹp như trăng lưỡi liềm. Hòa Lam bị cậu nhìn cả người ửng đỏ lại không có nơi để trốn, chỉ có thể ôm lấy hai bả vai, co người lại, che chắn những vị trí quan trọng.
“Em tắm giúp chị.” Không đợi cô từ chối, cậu đã cầm khăn lông, kéo cánh tay cô.
Hòa Lam né tránh, cậu nghiêm mặt nói: “Đừng lộn xộn, em chỉ tắm cho chị thôi.” Tay cầm xà phòng trượt vào giữa hai chân cô, Hòa Lam nhất thời không dám động.
“Lúc này mới thấy ngoan nè” Bạch Tiềm khẽ cười, tay mới chuyển qua nơi khác.
Cả quá trình người Hòa Lam cứng ngắc, chỉ sợ cậu làm chuyện gì khác. Nhưng không như dự tính của cô, nɠɵạı trừ việc giúp cô tắm, Bạch Tiềm không hề làm gì cả.
Sau khi tắm xong, cậu lấy khăn tắm lớn quấn người cô lại, bế cô ra ngoài. Hòa Lam nằm yên trong ngực cậu mà tâm trạng rối bời.