Lâm Kiều đột nhiên cảm thấy cô và Giang Trạm vẫn luôn cách nhau xa như vậy, từ trước đến nay, bọn họ chưa từng là người đi chung đường.
Chắc vậy.
Cô nghĩ như thế.
Nhưng đột nhiên cô cảm thấy hơi khó chịu, trước kia cô sẽ không như vậy.
Cô hiểu rồi.
“Đôi khi em cảm thấy chúng ta thực sự không hợp…”
“Nhưng đôi khi, em lại cảm thấy chúng ta dường như cũng không tệ lắm.”
Cô lạnh nhạt mở miệng, giọng nói có chút khàn.
Giang Trạm nhìn cô, chờ cô nói tiếp, tay cầm túi của anh siết chặt, trong vô thức, hô hấp của anh trở nên cẩn trọng hơn.
“Chia tay đi, chúng ta ấy.”
Anh đoán được.
Chớp chớp mắt, anh ngửa đầu nhìn lên bầu trời mờ mịt.
Nỗi buồn trong mắt bị anh dằn xuống tan đi.
“Vì sao, vì anh không gọi cho em? Hay là bởi vì thằng kia? Hay là đáng lẽ anh không nên chất vấn em? Hay là…”
“Không, không phải…”
Cô kích động cắt ngang lời anh.
Lâm Kiều ngẩng đầu nhìn anh, nhìn thẳng vào mắt anh, nhưng chỉ nhìn một cái cô đã thấy đôi mắt kia lấp đầy tơ máu, âm u mờ mịt.
Cô không thể nhìn rõ ánh mắt anh, bởi vì mọi cảm xúc của anh đều bị kìm nén.
Lồng ngực hơi căng tức, cô khẽ hít một hơi.
“Chúng mình không hợp.”
“Bịch----”
Túi quần áo trong tay bị anh ném mạnh xuống dưới chân cô.
Quần áo bên trong cùng một chiếc hộp rơi ra ngoài.
Giang Trạm nhìn cô, tức giận, thất vọng và thống khổ đã lên tới đỉnh điểm.
“Em có ý gì, không phải em vẫn luôn là người quyết định xem chúng ta có hợp hay không à? Đến tột cùng là không hợp chỗ nào, hả?”
Lâm Kiều nhìn đồ vật bên chân, ngồi xổm xuống nhặt lên.
“… Tính tình không hợp.”
Nghe đáp án ngớ ngẩn này Giang Trạm có chút buồn cười.
“Anh cố gắng lâu như vậy, chỉ vì thằng kia xuất hiện, em nói một câu đã muốn anh quay về vị trí cũ à? Lâm Kiều!”
“Em không muốn cãi nhau với anh…”
Cô hít sâu một hơi cúi đầu nhìn mũi chân mình. Lúc này, cô có chút không muốn nhìn vào ánh mắt anh.
Cô có chút sợ…
Sợ gì chứ?
Kỳ thật cô không thể tìm thấy đáp án ngay lúc này.
“Anh cũng không muốn…”
“Cãi nhau với anh, em cảm thấy rất khó chịu, em không muốn như vậy…”
Cô nhặt chiếc túi trên mặt đất lên, đặt trên đầu xe của anh.
“Về đi.”
Lâm Kiều không nhìn anh, dứt khoát quay người vào trong tiệm.
Giang Trạm bước tới giật mạnh tay cô, kéo cô lại.
Lực kéo mạnh đến nỗi làm cô suýt té ngã.
Tiêu Duệ ngồi trong xe cau mày, định xuống xe nhưng lại thấy Lâm Kiều đẩy Giang Trạm ra.
“Anh không đồng ý!”
Giang Trạm nhìn cô, nói ra mấy chữ như rít qua từng kẽ răng.
Anh không nỡ, thực ra anh sớm biết bọn họ không phù hợp, nhưng thật sự không nỡ.
“Nói cho cùng, là em không yêu anh…”
Cho nên hết hết lần này đến lần khác, cô vẫn luôn tàn nhẫn như vậy, quyết đoán nói lời chia tay ra khỏi miệng.
Hóa ra anh là thằng ngu, lúc cô thừa nhận mối quan hệ của họ, anh còn thực sự nghĩ rằng Lâm Kiều thích mình.
Tay đang nắm cánh tay anh của Lâm Kiều không khỏi siết chặt, cô cúi đầu, không dám ngẩng đầu lên nhìn anh, trái tim cô không khỏi thắt lại khi nghe anh nói ‘không yêu’.
Ngay lúc này, Lâm Kiều bỗng chốc nhận ra, cô thích Giang Trạm.
Cả hai đều không nói gì, cuối cùng không biết anh buông hay cô tự thoát ra.
Nhìn bóng lưng Lâm Kiều rời đi, Giang Trạm đứng im không nhúc nhích, lúc lâu sau, anh cười khinh, cầm lấy chiếc túi trên đầu xe ném vào thùng rác bên đường.
“Cho dù không có tôi, hai người cũng sẽ không ở bên nhau.”
Tiêu Duệ xuống xe, tỏ vẻ đắc ý nhìn anh.
Giang Trạm châm một điếu thuốc, làn khói mỏng manh không che nổi ánh mắt ngoan độc kia.
“Mày nên thấy biết ơn đi, nếu là năm năm trước, cổ mày đã sớm gãy rồi.”
Tiêu Duệ hơi sửng sốt, chẳng có chút kiêng kị nhìn thẳng vào mắt Giang Trạm.
“Vậy sao, cảm ơn rất nhiều nhé.”
Nói xong, anh ta quay người lên xe rời đi.
Giang Trạm muốn cười, đáng nhẽ anh nên đấm thằng kia một quyền, nhưng anh lại nghĩ đến Lâm Kiều.
Chết tiệt, rõ ràng anh đang gắn kết bọn họ với nhau.
Đúng là điên rồi.
Anh thấy mình thật nực cười.
Di nát tàn thuốc trên tay, tâm trạng dồn nén khiến anh có chút suy sụp.
Nắm đấm hung hăng nện vào cửa xe, anh nhìn tầng hai chưa sáng đèn, cắn chặt răng lái xe rời đi.
Lâm Kiều đứng bên cửa sổ, cô nghe tiếng xe bên dưới rời đi mới bật đèn, cô đi xuống tầng nhặt chiếc túi người đàn ông ném vào trong thùng rác về.
Bên trong là một chiếc váy, còn trong hộp là một chiếc đồng hồ.
Ngón tay Lâm Kiều xoa lên mặt đồng hồ.
Cổ họng đắng ngắt.
Cô hơi hối hận khi nói ra những lời đó.
Bọn họ vốn không nên cãi nhau, là cô mạnh miệng, nói những lời không nên nói, ngay cả việc cô định nhắn tin cho anh nhưng cô đã không làm vậy.
Thế nhưng lời nói ra giống như giội chậu nước ra ngoài, không thể rút lại được.
Lâm Kiều nằm ở trên giường, lật qua lật lại, những ứ đọng trong tim thật lâu không thể tiêu tan.