Thật ra là Tiêu Duệ đi tìm cô ấy, vốn cũng không muốn nói cho Tiêu Duệ biết nhưng mà anh ta cứ dính lấy hỏi dò làm cô ấy không thể chịu được.
Đôi khi Trương Giai Giai thực sự hận chết tâm địa Bồ Tát* này của mình!!
*: tâm địa Bồ Tát ý chỉ lòng tốt của con người.
Bầu không khí có chút khó xử nên Trương Giai Giai trở thành điểm nóng, cô ấy nói một chút về mấy chuyện ở trường trung học với đại học, mọi người cũng trở nên thoải mái hơn đôi chút.
“Trước kia bà đây đúng là bị mù mắt rồi, nhiều người theo đuổi chụy như vậy, làm sao lại vừa ý thằng cặn bã Trương Duy cơ chứ!”
Trương Giai Giai uống nhiều rượu xong thì lải nhải cằn nhằn, hơi say rồi.
Trần Thừa cũng uống không ít, cứ ngây ngốc nhìn vào ly rượu, cậu ta ngồi chéo phía đối diện với Lâm Kiều, như thể xuyên qua lớp kính thủy tinh có thể nhìn thấy bóng dáng mờ ảo.
Lâm Kiều uống theo một ít, nhưng cô vẫn không thắng được tửu lượng, uống mấy chén vào trong bụng mà đã thấy chuếnh choáng rồi.
“Ting Ting——”
Không biết báo thức điện thoại ai vang lên.
Tiêu Duệ lấy điện thoại ra, nhìn đồng hồ trên đó.
Anh ta bình tĩnh nhìn khuôn mặt hơi ửng hồng của Lâm Kiều, nghiêm túc nói.
“Sinh nhật vui vẻ nhaa, Kiều Kiều, ôi ôi, chúng ta sẽ làm chị em tốt cả đời này!”
Trần Thừa ngẩng đầu, ẩn sâu trong đáy mắt có chút hỗn loạn, cậu ta chính là như vậy, vẫn luôn luôn nhìn theo cô.
“Sinh nhật vui vẻ, Lâm Kiều.”
Nhìn bọn họ, Lâm Kiều mỉm cười, trái tim trống rỗng như được lấp đầy.
Đôi khi cô thực sự rất may mắn khi có Trương Giai Giai và Trần Thừa luôn ở bên.
Đến tận qua nửa đêm, Trương Giai Giai uống quá nhiều, Tiêu Duệ gọi người lái thay cho bọn họ, bởi vì chỉ có Tiêu Duệ không uống rượu nên cuối cùng anh ta đưa Lâm Kiều về.
Lâm Kiều vốn muốn từ chối nhưng cô không gàn được anh ta, hơn nữa hôm nay Tiêu Duệ đến chúc mừng sinh nhật cô, cứ từ chối mãi như vậy cũng ngại.
“Về nhà chứ?”
“Đến tiệm tranh đi, đỡ lằng nhằng, ngày mai em tự mình về nhà sau.”
Tiêu Duệ đồng ý, khởi động xe.
Nhìn ánh sáng yên tĩnh ngoài cửa sổ, tâm trạng cô có chút phiền muộn.
Tiêu Duệ nghe thấy tiếng mở cửa sổ phía sau, tiếp theo đó là tiếng bật lửa.
Anh ta nhìn qua kính chiếu hậu, Lâm Kiều híp mắt tựa bên cửa sổ, châm một điếu thuốc.
“… Em bắt đầu hút thuốc từ khi nào vậy?”
Anh ta biết bây giờ cô đang hút thuốc lá, từ lần đến tiệm tranh nhìn thấy có đầu lọc thuốc lá trong gạt tàn thì biết rõ.
“Lâu rồi.”
Lúc lâu sau, Lâm Kiều mới đáp lại.
Tiêu Duệ nhìn khuôn mặt bị che khuất trong làn khói, càng ngày càng lạnh nhạt, xa cách.
Anh ta không nói nữa, hai người họ cũng im lặng.
Lâm Kiều ngồi ghế sau, xe chạy êm ru khiến cô hơi mê man, thêm ảnh hưởng của rượu càng làm cô buồn ngủ.
Không biết đã qua bao lâu, cô suýt chút nữa đã ngủ gục thì nghe thấy giọng của Tiêu Duệ.
“Đến rồi à?”
Cảm thấy xe dừng lại, Lâm Kiều mơ màng mở mắt ra.
“Ừ.”
Tiêu Duệ nói.
Lâm Kiều bóp bóp huyệt thái dương dương đau nhức, mở cửa xe, Tiêu Duệ theo sát cô xuống xe, đi bên cạnh cô.
Bước chân của cô hơi lung lay bất ổn, Tiêu Duệ đưa tay ra đỡ cô.
“Không sao...”
Lâm Kiều đưa tay muốn gạt tay anh ta ra, phía trước đột nhiên vang lên tiếng cười khẽ khiến người cô cứng đờ.
Giang Trạm đi tới chỗ hai người bọn họ, ánh mắt u ám nhìn đôi tay đang nắm của hai người kia.
Anh bận đến chết chỉ vì muốn thoát ra ngoài mấy ngày, mặc dù hai người chiến tranh lạnh nhưng anh nghĩ ngày mai có thể không đón sinh nhật với cô được nên quyết định đến tìm cô.
Đi quá vội quên không mang theo điện thoại, nghĩ mấy hôm nay cô hay ở trong tiệm nên anh mới chạy qua đây, không nghĩ tới lại xem được màn kịch tuồng này.
Là anh tự mình đa tình, vốn người ta đâu thiếu người bên cạnh đâu, nhất là anh.
“Giang…”
“Chơi vui không?”
Anh bước lên trước nhìn vẻ mặt hơi say rượu của Lâm Kiều, khóe miệng giật giật.
Tiêu Duệ kéo Lâm Kiều ra phía sau, tay Lâm Kiều giãy ra nhưng bị anh ta giữ chặt, sắc mặt lạnh lùng nhìn Giang Trạm.
“Không liên quan gì đến anh.”
Giang Trạm cười, nhưng cười lại làm lồng ngực chấn động khiến anh cảm thấy khó chịu.
“Còn em, em cũng không liên quan gì đến anh à?”
Lâm Kiều khó chịu khi nhìn vào sự phiền muộn u ám trong mắt anh, cô vươn tay gạt tay Tiêu Duệ ra.
“Anh về đi.”
“… Anh lo.”
Tiêu Duệ nhìn cô rồi nhìn Giang Trạm.
“Anh về đi, em không sao!”
Cô hơi mất kiên nhẫn, lui về sau một bước cách xa anh ta một chút.
“Đừng gây thêm phiền nữa, coi như vì em đi, được không!”
Tiêu Duệ mím môi nhìn cô, anh ta quay đầu liếc nhìn Giang Trạm đang đứng một bên rồi quay vào trong xe.
Anh ta chưa đi, anh ta sẽ ở ngay chỗ này, ngồi trên xe nhìn bọn họ.
Giang Trạm đi đến bên xe của mình, Lâm Kiều nhìn bóng lưng anh, chậm rãi đi theo sau.
Lâm Kiều đi đến bên anh, nhìn mái tóc bị gió đêm thổi bay.
Anh cúi đầu không nói chuyện, tay Lâm Kiều đặt trong túi áo không khỏi nắm chặt.
“… Không có gì muốn nói với anh à?”
Một lúc sau, anh mới mở miệng.
Lâm Kiều nhìn anh, giữ im lặng một lúc.
“Không phải em ở một mình với anh ấy, còn có bọn Trương Giai Giai, trước giờ bọn em vẫn luôn như vậy.”
Nghe cô trả lời, lúc này Giang Trạm mới ngẩng đầu lên nhìn cô.
“Sao không gọi cho anh?”
Anh vẫn luôn chờ đợi, đôi khi anh cảm giác mình như cục kẹo da bò, vậy nên anh đang chờ một cuộc gọi từ cô, nhưng không có.
Anh sắp phát điên rồi.
Cuối cùng, anh vẫn không thể chịu được.
“… Anh cũng không gọi cho em.”
Giang Trạm im lặng, anh nhìn cô, cười khẽ.
Đi lướt qua cô, mở cửa ghế sau, anh lấy quà ra cho cô từ hàng ghế sau xe.
“Sinh nhật vui vẻ.”
Anh đưa ra trước mặt cô, nhưng Lâm Kiều không nhận.
“Sao vậy, không cần à? Không nhận luôn? Vẫn coi thường anh rồi.”
Gần như là cùng lúc, Lâm Kiều ngẩng đầu nhìn anh.
Cô nhìn vào ánh mắt anh, không còn sự thâm tình dịu dàng như xưa, chỉ có châm chọc lạnh lẽo.
Anh chế giễu, nói những lời cay nghiệt khiến cổ họng cô đắng chát.