Đứa nhỏ bị Tô Mi giật lấy quả dại nhớ lại, khi mình cầm quả dại đi đường, Thái Quế Hoa đã hỏi xin một trái nhưng mình không cho.
...
Mọi người vừa nhớ lại như vậy, bỗng nhiên nhận ra rằng, đằng sau những việc làm xấu xa của Tô Mi đều có bóng dáng của Thái Quế Hoa.
Hai người này, một kẻ xấu xa, một kẻ ngốc nghếch cấu kết với nhau làm việc xấu, thật đáng sợ!
Sau một hồi bàn tán, một giọng nữ trong trẻo, thanh lịch vang lên từ đám đông:
"Theo tôi, những người như Thái Quế Hoa và Tô Mi, những kẻ gây rối ảnh hưởng đến sự đoàn kết nên bị đuổi khỏi khu tập thể của chúng ta.”
“Người đàn ông của chúng ta đang ở biên giới bảo vệ Tổ quốc, xây dựng đất nước, chúng ta ở nhà cũng nên hòa thuận, yêu thương, giúp đỡ lẫn nhau. Trong khu tập thể không nên chứa loại con sâu làm rầu nồi canh này.”
“Đợi đoàn trưởng Trần và sư trưởng Hoắc trở về, tập thể chúng ta sẽ tổ chức họp, yêu cầu họ đuổi Thái Quế Hoa và Tô Mi đi.”
Người phụ nữ nói chuyện này tên là Triệu Anh, là một giáo viên. Vì trường học đang nghỉ hè nên cô ta cũng ở nhà nghỉ ngơi.
Là một giáo viên, Triệu Anh có một sức ảnh hưởng nhất định. Lời cô ta vừa nói ra, lập tức được đa số mọi người tán thành, đều đồng ý đuổi Thái Quế Hoa và Tô Mi đi.
Thái Quế Hoa không ngờ mọi chuyện lại trở nên như vậy, không biết phải nói gì để phản bác, chỉ biết ôm mặt khóc rồi chạy ra ngoài.
Mọi người trong viện thấy không còn náo nhiệt để xem nữa, lại bàn bạc một lúc, nói chờ Hoắc Kiến Quốc và đoàn trưởng Trần về, tập thể sẽ tìm họ nói chuyện đuổi người, rồi giải tán.
Chuyện trở nên như vậy, người ngoài ý muốn nhất là Tô Mi. Cô không nghĩ tới nguyên chủ tệ như vậy mà còn có người sẵn lòng đứng ra bênh vực.
Bà lão chủ động đứng ra bênh vực cô ở sát vách, họ Vương. Bà Vương chính là người trước đây khuyên nguyên chủ đừng qua lại với Thái Quế Hoa, nhưng lại bị nguyên chủ mắng cho một trận.
Lời nói của nguyên chủ vô cùng khó nghe, không nghĩ tới trong tình huống này, bà lão lại có thể bỏ qua chuyện cũ mà đứng ra giúp. Dù sao đi nữa, Tô Mi cảm thấy cô vẫn nên cảm ơn bà lão.
Tô Mi gọi với lại bà lão đang đi chậm ở phía sau: “Thím Vương, vừa rồi cám ơn thím đã đứng ra nói đỡ cho cháu.”
Bà lão liếc Tô Mi một cái rất không thiện cảm, nói:
"Đừng cảm ơn tôi, tôi làm vậy là vì nể mặt sư trưởng Hoắc. Cô có thể nhận ra bộ mặt thật của Thái Quế Hoa là tốt rồi. Sau này đừng nghe cô ta xúi bậy nữa.”