“Ôi chao, đừng gọi như vậy!" Thái Quế Hoa lại liên tục xua tay.
Tô Mi vẫn không nghe: "Phải gọi như vậy mới đúng. Từ giờ tôi sẽ gọi chị là phu nhân đoàn trưởng nhé, nghe hay hơn phu nhân nhiều!"
"Không phải, tôi bảo là đừng gọi như vậy mà, sao cô lại không nghe vậy!" Thái Quế Hoa nhìn trái nhìn phải, vẻ mặt lo lắng như sợ người khác nghe thấy.
Đến nước này Tô Mi cũng không giả vờ với Thái Quế Hoa nữa. Cô ném quần áo trong tay xuống, đứng lên chống nạnh nhìn Thái Quế Hoa:
"Chị thật là kỳ lạ. Biết rõ hiện tại tổ chức cấm chủ nghĩa quan liêu không cho gọi phu nhân, mọi người đều gọi nhau là đồng chí."
“Bị người ta nghe được gọi phu nhân thì sẽ bị phê bình. Chị cũng biết là không nên gọi tôi là phu nhân đoàn trưởng, vậy mà cứ gọi tôi như thế, chị có ý gì đây?”
“Hay là chị ghen tị với vị trí của chồng tôi nên cố ý hại chồng tôi? Hoặc là chồng chị không vừa ý với chồng tôi nên sai chị làm thế?"
“Không bằng lát nữa tôi bảo Hoắc Kiến Quốc tìm đoàn trưởng Trần nhà chị nói chuyện, xem anh ta có ý gì?”
Mấy câu nói khiến Thái Quế Hoa nghẹn lời, mặt đỏ tai hồng. Cô ta thầm nghĩ không biết hôm nay Tô Mi ăn phải thuốc nổ gì mà lại như vậy.
Trước kia gọi cô ta là phu nhân sư trưởng, cô ta mừng đến nỗi miệng không khép lại được. Sao hôm nay lại đột nhiên thông suốt, ý thức được gọi phu nhân là không đúng?
Chẳng lẽ Hoắc Kiến Quốc biết chuyện này mà nhắc nhở cô? Nghĩ đến Hoắc Kiến Quốc, trong lòng Thái Quế Hoa không khỏi sợ hãi. Đây chính là thủ trưởng của chồng cô ta.
Nếu chuyện này thật sự là Hoắc Kiến Quốc nhắc nhở Tô Mi, thì rất có thể Hoắc Kiến Quốc sẽ gây khó dễ cho chồng cô ta, vậy thì mấy năm tới chồng cô ta đừng hòng thăng tiến.
Nghĩ tới đây, trong lòng Thái Quế Hoa nghĩ mà sợ, nói chuyện với Tô Mi bằng giọng trách móc: “Sao cô có thể nghĩ tôi như vậy? Trong khu này ngoài tôi ra, còn ai muốn chơi với cô đâu. Tôi gọi cô là phu nhân chẳng qua là hai ta nói chuyện riêng, để dỗ cô vui thôi mà.”
“Cô đừng có mà đi nói chuyện này với sư trưởng Hoắc nhé. Thấy cô cô đơn lẻ loi ở đây không có bạn bè, tôi mới tốt bụng nói chuyện với cô, cô đừng có hại tôi.”
“Ồ, hóa ra chị gọi tôi là phu nhân chỉ để dỗ tôi vui à!" Tô Mi làm bộ như vừa hiểu ra.
Thái Quế Hoa lập tức gật đầu như giã tỏi nói: “Đúng vậy! Cô phải giải thích rõ ràng chuyện này với sư trưởng Hoắc, đừng để anh ta vì thế mà nghi ngờ chồng tôi.”