Nghe thấy tiếng phu nhân sư trưởng, vẻ mặt Tô Mi lạnh lẽo, không vui ngẩng đầu nhìn người phụ nữ trung niên kia.
Người phụ nữ trung niên tên là Thái Quế Hoa, là người duy nhất trong khu tập thể này chịu qua lại với nguyên chủ.
Không phải vì Thái Quế Hoa hợp tính với nguyên chủ, mà là vì Thái Quế Hoa và nguyên chủ giống nhau, đều bị mọi người trong khu tập thể ghẻ lạnh.
Thái Quế Hoa này không cực phẩm như nguyên chủ, nhưng miệng lại thích lắm chuyện, hay nói xấu người khác sau lưng, khiến cả khu tập thể ai cũng ghét.
Không ai muốn để ý đến Thái Quế Hoa, nên cô ta mới hướng ánh mắt về phía nguyên chủ. Cô ta thường xuyên rủ nguyên chủ nói chuyện phiếm, lúc nào cũng miệng lưỡi ngọt ngào gọi cô ta là phu nhân sư trưởng, dỗ nguyên chủ vui như mở hội.
Nguyên chủ cũng quá ngốc, cho rằng Thái Quế Hoa là thật lòng với cô ta.
Nhưng Tô Mi lại thông qua hồi ức mới phát hiện Thái Quế Hoa độc ác ra sao. Cô ta thường thì thầm vào tai nguyên chủ nói nhà ai làm sủi cảo, nhà ai mua hoa quả, rồi xúi giục nguyên chủ đi ăn chực.
Còn nói với nguyên chủ không cần giặt giũ, nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa, vì một khi phụ nữ đã làm những việc đó thì sẽ phải làm cả đời.
Phải lười một chút mới có thể đẩy hết việc nhà cho đàn ông làm.
Nguyên chủ thử làm theo, phát hiện côta không quét sân thì Hoắc Kiến Quốc sẽ quét, cô ta không dọn bếp thì Hoắc Kiến Quốc sẽ dọn.
Thế là nguyên chủ càng cảm thấy Thái Quế Hoa thông minh, mặc kệ làm gì đều đối với Thái Quế Hoa nói gì nghe nấy.
Trong khu tập thể có bà lão khuyên nguyên chủ không nên qua lại với Thái Quế Hoa, nói Thái Quế Hoa sau lưng đều gọi cô ta là "con heo béo chết tiệt", nhưng nguyên chủ không tin, còn mắng bà lão ấy một trận.
... Đây là chuyện gì thế này.
Dành vài giây để sắp xếp lại những hồi ức liên quan đến Thái Quế Hoa, Tô Mi cảm thấy hơi ghê tởm, rồi ngẩng đầu hỏi cô ta:
“Phu nhân đoàn trưởng tìm tôi có việc gì không?"
"Ôi thôi, chồng tôi không có bản lĩnh gì, không thể so với chồng cô có quyền có thế. Tiếng phu nhân này tôi không nhận nổi.”
Một tiếng phu nhân đoàn trưởng làm Thái Quế Hoa đỏ mặt xấu hổ. Cô ta cười gượng vài tiếng rồi mới nói chuyện với Tô Mi.
Tô Mi chẳng thèm ngẩng đầu lên: "Sao lại không dám nhận? Đoàn trưởng cũng là cán bộ mà. Đoàn trưởng Trần là cán bộ thì chị là phu nhân cán bộ, gọi chị một tiếng phu nhân có sao đâu?"