Bát mì trên tay bỗng chốc trở nên vô vị. Tô Mi vừa nghĩ đến cảnh sau khi ly hôn, cô sẽ phải quay về vùng núi hoang vu không điện không nước ấy, lòng không khỏi nặng trĩu.
Thời đại này không thể so với thời sau, thời sau ly hôn rồi muốn đi đâu thì đi. Còn ở thời đại này, muốn đi đâu cũng phải có thư giới thiệu, nếu ly hôn mà không có hộ khẩu, cô chỉ có thể quay về nguyên quán.
Cô nuốt xuống nỗi chua xót trong lòng, cúi đầu nhìn bát mì trước mặt, ấp úng nói:
"Nếu anh đã kiên quyết như vậy, vậy thì ly hôn đi. Chờ tôi ăn xong bát mì này, sẽ cùng anh đi làm thủ tục.”
Dù tối qua trong lòng Tô Mi còn đang nghĩ muốn lấy lòng Hoắc Kiến Quốc để duy trì cuộc sống thoải mái hiện tại, nhưng cô không phải là người mặt dày như nguyên chủ.
Cô không có cách nào dưới tình huống người đàn ông đề nghị ly hôn, còn khóc lóc om sòm chơi xấu muốn níu kéo. Dù sao cô cũng là một người phụ nữ hiện đại, có lòng tự trọng của riêng mình.
Hoắc Kiến Quốc nhíu mày thật chặt. Anh cảm thấy Tô Mi từ tối qua đã có gì đó không thích hợp lắm.
Chỉ là anh nhanh chóng xua tan ý nghĩ đó.
Người phụ nữ này một bụng xấu xa, không chừng trong lòng có chủ ý quỷ quái gì, Hoắc Kiến Quốc tháo mũ xuống, đặt mông ngồi xuống đối diện Tô Mi, lạnh lùng nói:
“Được, tôi chờ cô ăn xong, xem cô còn có thể giở trò gì!”
Một bát mì rất nhanh bị Tô Mi ăn thấy đáy, nhưng bụng cô vẫn trống rỗng như chưa ăn gì.
Thực ra trong nồi vẫn còn, nhưng nghĩ đến cái bụng ba ngấn mỡ, Tô Mi đành ngậm ngùi thôi.
Cô đứng dậy rửa sạch bát đũa, cất vào trong tủ.
Hoắc Kiến Quốc đứng sau lưng nhìn chằm chằm Tô Mi, trong lòng nghĩ thầm người đàn bà này mà đến cái chai dầu đổ cũng chẳng thèm nhặt, trước giờ cô chưa bao giờ rửa bát.
Mỗi lần nấu ăn đều làm phòng bếp trở thành một mớ hỗn độn, anh phải tranh thủ lúc nghỉ ngơi mới dọn dẹp.
Hôm nay chẳng lẽ mặt trời mọc ở phía tây… Không đúng, người phụ nữ này chắc chỉ muốn mượn cớ rửa bát để kéo dài thời gian.
Đợi đến khi Tô Mi rửa bát xong xoay người lại, Hoắc Kiến Quốc đã nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng, muốn xem cô còn tìm ra được cái cớ nào nữa.
Không ngờ, lần này Tô Mi chẳng đưa ra lý do gì cả, cô bình tĩnh nhìn Hoắc Kiến Quốc, nói: "Đi thôi, chúng ta đi ly hôn."