Trong lúc chờ bột nghỉ, cô gọt khoai tây, cắt bí đỏ, rồi thái hạt lựu cả hai, phi thơm với một chút dầu rồi đổ nước vào bắt đầu nấu nước dùng.
Tiếp đó, cô kéo bột thành từng sợi mì.
Rất nhanh, những sợi mì đều tăm tắp đã xuất hiện trong tay Tô Mi.
Sau khi nước dùng đã sôi, cô cho mì vào, vài phút sau, một bát mì thơm ngon đã sẵn sàng.
Tuyết lớn đã át đi mọi mùi hương của đất trời, nên mùi thơm của bát mì Tô Mi nấu nhanh chóng lan tỏa khắp sân trong theo cơn gió mùa đông.
Sờ chiếc bụng đã đói đến kêu ùng ục, Tô Mi bưng bát ngồi xuống.
Bàn ghế trong phòng bếp vẫn rất sạch sẽ, vì thỉnh thoảng Hoắc Kiến Quốc nghỉ ngơi, anh cũng sẽ vào bếp nấu ăn và dọn dẹp.
Cho nên Tô Mi có thể ngồi xuống ăn cơm luôn.
Đang ngửi mùi thơm ngào ngạt của mì, đột nhiên nghe thấy cửa trong sân bị người đẩy ra từ bên ngoài. Quay đầu lại, cô phát hiện Hoắc Kiến Quốc với khuôn mặt lạnh lùng, bước chân mạnh mẽ từ bên ngoài đi vào.
Hôm qua trong phòng quá tối nên Tô Mi không nhìn rõ trông Hoắc Kiến Quốc như thế nào.
Hôm nay, cô mới phát hiện ra người đàn ông này quả thực rất đẹp trai!
Anh cắt tóc ngắn gọn gàng, mặc một bộ quân trang chỉnh tề, trên vai đeo hai vạch ba sao, dáng người cao lớn cường tráng, bước đi vững chãi, khí chất phi phàm.
Một người đàn ông cực phẩm như vậy, cũng trách không được nguyên chủ muốn chết muốn sống để gả cho anh đến vậy, còn lì lợm la liếm tham lam thân thể anh.
Đáng tiếc nguyên chủ quá ngốc, không dùng phương thức đúng đắn để nắm bắt một người đàn ông xuất sắc như vậy.
Tô Mi rục rịch, cô nóng lòng muốn thử, nghĩ thầm nguyên chủ không được thì cô có thể thử xem. Cô chủ động đứng dậy chào Hoắc Kiến Quốc:
“Sáng sớm đã ra ngoài rồi, chắc chưa ăn gì đâu đúng không? Có đói không? Muốn cùng nhau ăn chút gì không?”
Lúc này Hoắc Kiến Quốc đã đi tới trước mặt Tô Mi, trong mắt anh lửa giận ngút trời, gân xanh nổi lên trên mu bàn tay, nhìn Tô Mi như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.
"Tô Mai, tôi muốn ly hôn với cô. Sáng nay tôi đã đến đoàn ủy nói rõ tình hình của chúng ta. Quan hệ vợ chồng của chúng ta từ trước đến nay chỉ là hữu danh vô thực.”
“Cô ngang ngược bá đạo, làm cho toàn bộ khu tập thể quân khu đều oán trách. Tôi đã nộp đơn lên tổ chức và đã được tổ chức chấp thuận. Bây giờ cô đi cùng tôi đến đoàn ủy làm thủ tục ly hôn!”