Tô Bạch Tình lật xem bài kiểm tra, giọng điệu thản nhiên: "Quét dọn thôi mà, có mệt gì đâu, nam nữ như nhau cả."
"Ý gì?"
Tô Bạch Tình thuận miệng nói một câu, Kha Phỉ nghe xong, bật cười: "Đúng nhỉ, sao mình không nghĩ ra!"
Rất nhanh hai người quay lại lớp, Kha Phỉ lần lượt đi gọi Lữ Nguyệt và Tang Lê:
"Cô chủ nhiệm thông báo, hai cậu bây giờ đến khu đất hoang sau thư viện báo danh, nhà trường có việc cần sắp xếp."
Tang Lê hơi ngẩn người: "Đến đó làm gì?"
Kha Phỉ cười: "Sao, cậu không tin thì có thể qua đó xem có phải thật không. Nếu phát hiện tớ lừa cậu, cậu cứ việc đi mách cô chủ nhiệm."
Kha Phỉ quay đầu rời đi, Dụ Niệm Niệm ngạc nhiên: "Sau thư viện là một khu đất hoang mà, gọi cậu ra đó làm gì?"
Tang Lê cũng không rõ, nhưng lỡ như thật sự là cô chủ nhiệm sắp xếp thì phải làm sao?
Tang Lê rời khỏi lớp, định đi tìm cô chủ nhiệm xác nhận trước, nhưng cô không có ở văn phòng. Nghe thấy các giáo viên chủ nhiệm lớp khác cũng đang thông báo cho học sinh ra khu đất hoang, dường như đúng là có chuyện này, cô và Lữ Nguyệt đành phải đi trước.
Xuống lầu, Lữ Nguyệt cúi đầu không nói một lời, Tang Lê thấy vậy cũng không chủ động chào hỏi.
Năm phút sau, khi hai người đến nơi, họ liền sững sờ.
Trên khu đất hoang chất đống rất nhiều dụng cụ cắt cỏ và chổi, phía trước có gần trăm người đang đứng.
Thế nhưng liếc một vòng...
Sao toàn là con trai thế này?!
Trưởng phòng bảo vệ thấy hai người họ cũng ngẩn ra: "Các em lớp nào?"
Tang Lê ngơ ngác: "Bọn em lớp 12A8 ạ..."
"Không phải bảo gọi hai nam sinh à? Lớp các em cử hai em nữ xuống làm việc? Tính lập đội nữ binh xung trận đấy à?"
Cả đám đông phá lên cười.
"..."
Máu dồn lên mặt Tang Lê, cô xấu hổ đến mức muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
Trưởng phòng bảo vệ cũng không có ý chế giễu, cuối cùng gọi họ: "Thôi được rồi, đã đến rồi thì đến đây, con gái thì làm mấy việc đơn giản thôi."
Tang Lê biết đây lại là một trò trả thù của Kha Phỉ, nhưng đến nước này không còn đường lui, hai người chỉ có thể đi nhận kẹp gắp và túi rác, phụ trách nhặt rác.
Hai cô gái như một cảnh đẹp độc đáo, đặc biệt Tang Lê đã thu hút sự chú ý của rất nhiều nam sinh, có người muốn đến lấy lòng, nhưng đều bị cô từ chối.
Ánh hoàng hôn rắc những tia nắng vàng, nhiệt độ hôm nay không thấp, trán Tang Lê và Lữ Nguyệt đều lấm tấm mồ hôi, người cũng dính đầy bụi.
Nửa tiếng sau, khu đất hoang được dọn dẹp xong.
Mọi người giải tán, quay về tòa nhà dạy học. Lúc này Nhiếp Văn và Quảng Dã vừa từ lớp 7 chơi bài xong đi ra, Nhiếp Văn thấy một cậu bạn lớp khác:
"Mày đi đâu về đấy, sao lúc nãy không qua chơi bài?"
"Chơi cái con khỉ, tao mệt chết đi được."
"Sao thế?"
"Bị gọi xuống dưới dọn dẹp khu đất hoang, trường chỉ biết bắt bọn tao làm lao động miễn phí."
Nhiếp Văn cười nhạo không thương tiếc: "Mày đúng là cần phải cải tạo lao động."
"Cút mẹ mày đi," cậu nam sinh đó dựa vào lan can hành lang thở hổn hển, "Mà nói chứ lớp chúng mày lại gọi hai bạn nữ xuống quét dọn, cũng quá không thương hoa tiếc ngọc rồi. Một trong hai người là nữ thần của thằng Thiệu, tên là Tang gì ấy, tao quên rồi."